THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 1356

Bà đại phúc tấn nghe lời yêu cầu của Các, cười duyên nói:

- Ta học được đôi chút, có gì gọi là tài nghệ đâu mà đàn cho rườm tai. Thôi
xin cho miễn!

Liễu Du Các nhất định không chịu, quyết bức Đại phúc tấn đàn cho bằng
được mới nghe. Bà Đại phúc tấn thấy tình nhân nài nỉ mãi chẳng tiện khước
từ đành một mặt cười tình, một mặt đứng dậy đi lấy đàn.

Bản đẩu tiên bà gảy là bản Bình sa lạc nhạn. Bản thứ nhất vừa ngừng, thì
tiếng khen của Các làm cho bà vô cùng sung sướng. Bà đàn tiếp bản Lưu Bị
tháo linh
. Tiếng đàn nghe lảnh lót du dương, không thể chê được. Bà đàn
sang bản thứ ba Phong tông tùng thanh. Rồi đến bản thứ tư Cảnh dương
khai thái
. Càng về sau, tiếng đàn của bà càng ảo não lâm ly. Các ngồi đó
mà hồn như thân mãi nơi đâu.

Bà Đại phúc tấn đờn hết bản thứ tư, bỗng ngừng ngay lại cười bảo Du Các:

- Thế nào? Không đến nỗi làm trò cười chứ?

Các vốn là một tên giảo hoạt, thấy hỏi, vội tìm những câu thật mùi mẫn để
nịnh bà Đại phúc tấn, mong lấy lòng bà, rồi sau đó cũng giở giọng phê bình
này nọ, cho ra điều ta đây cũng giỏi đàn, rành nhạc. Hắn lên tiếng:

- Tiếng đàn của phúc tấn như có vẻ thiếu vui.

Bà Đại phúc tấn cười nói:

- Muốn vui, muốn nhộn ư? Có khó gì? Để ta gảy bản Xích bích ao binh cho
mà nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.