THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 350

dạo lên, những tiếng hát trong mà êm hoà theo:
"Trông bình khang
Nhìn thành Phượng
Liễu xanh buông mành cửa Thiên môn
Trên đường tơ tía rũ lơ thơ
Này Du lang chàng ơi!
Nhà ai én liệng song song,
Xa cách sông xưa
Khói xanh quyện sổ.
Ngắm trời trong tựa đường hóng hạnh
Cầu dài ván ghép,
Một giải xa xa gợn sóng tình,
Này đây quán rượu,
Nọ chốn trà lâu.
Giọng ai văng vắng tiếng mua hoa.
Sau sâu ngõ hẹp bóng ngang qua
Cành liễu la đà
!"
Tiếng ca nhạc càng về sau càng rét rắc du dương. Nào du tử, nào tiên
nương, ai lại chả vì hoa vì nhạc mà để hồn bâng khuâng mơ mộng.
Tiếng ca nhạc vừa dứt thì thuyền cũng vừa cập bến mé tây. Nhìn lên, Thuận
Trị hoàng đế thấy cây cỏ xanh tươi, bóng râm mát rượi, người bỗng cảm
khoái thốt ra:
- Thật là cả một thế giới thần tiên tao nhã!
Nói đoạn, ngài dắt tay Đống Ngạc Phi bước lên bờ chờ đợi, dặn bọn thái
giám và cung nữ ở lại bên bờ chờ chứ không được đi theo. Thế là Đế Phi
hai người, vai kề vai tay trong tay, bước dần vào lùm cây cao bóng rợp.
Đứng trước cảnh đẹp, Thuận Trị hoàng đế bỗng nổi sóng tình, vụt mở rộng
đôi tay, ôm ghì tấm thân ngà ngọc của nàng Phi vào lòng, rồi từ từ đặt cái
hôn nồng cháy vào miệng người ngọc. Ngài cười nói.
- Trẫm với khanh chẳng khác nào một cặp vợ chồng quê mà mặc tình ái ân
vui sướng.
Nghe xong lời nói yêu đương của nhà vua, Đổng Ngạc Phi bỗng lệ sa thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.