THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 474

đập gục xuống hết. Không chỗ nào là còn lành lặn dưới sự tàn phá của
Nghiêu. Riêng toà thư viện đã trở thành cấm địa đối với Nghiêu thì quả
thực Nghiêu không bao giờ đụng tới. Tiên sinh nọ thấy Nghiêu phá phách
đến quỷ khốc thần sầu như vậy mà vẫn mặc, chẳng thèm "hừ" lên một tiếng
nhỏ nào.
Ít lâu sau nữa, Miên Canh Nghiêu chơi nghịch đã chán hết mọi chỗ mọi trò
rồi, bèn liều lĩnh mò vào thư phòng tính chuyện quấy phá. Để "lấy đà", cu
cậu mặt hầm hầm, mắt trợn ngược lên, làm oai quát bảo:
- Mau mở cửa ra cho ta! Ta muốn ra khỏi nơi đây.
Tiên sinh nọ mặt lạnh như tiền, đáp:
- Khu vườn này không có cửa. Mi muốn ra cứ việc nhảy qua tường mà ra.
Nghiêu thấy tiên sinh nọ không chịu, liền xắn tay áo giơ cao quả đấm, thoi
mạnh một cú vào mặt ông. Chỉ thấy ông quắc mắt lên giơ bàn tay ra chộp
ngay lấy cánh tay Nghiêu, văn mạnh. Nghiêu la lên oai oái và giẫy đành
đạch. Tiên sinh quát lớn:
- Quỳ xuống!
Nghiêu sợ đau, lúc này chẳng quỳ cũng chẳng được. Tiên sinh thả tay,
Nghiêu vội lủi đi, mất hút.
Luôn một lèo, hơn mười ngày, Nghiêu trốn biệt, chẳng dám bén mảng đến
thư phòng. Mùa thu đã lại về, phong cảnh có điều tiêu sơ Nghiêu không
còn thấy cảnh đẹp nữa, liền lẻn tới thư phòng, thấy tiên sinh nọ đang cúi
đầu xem sách. Nghiêu rón rén lại bên bàn, đứng một lúc rồi bỗng mở miệng
nói:
- Này lão kia, một toà hoa viên rộng lớn thế mà ta chơi cũng đã chán rồi.
Cuốn sách nho nhỏ kia, sáng xem đến tối, tối xem đến sáng. Có gì hay
trong đó mà lão xem mãi thế?
Tiên sinh nghe Nghiêu nói xong, cười lên khà khà, bảo:
- Thằng nhỏ, mày biết gì! Cuốn sách này còn có những cảnh trí rộng lớn
bằng vạn lần khu vườn kia, suốt đời cũng khó xem hết được, mày không
biết, thật đáng tiếc!
Miên Canh Nghiêu nghe xong bảo:
- Lão thử nói ta nghe có gì vui trong đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.