THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 548

suối mà tuôn ra, rơi xuống ướt đâm cả vạt áo của nàng. Viên thái giám thấy
thế sợ quá vội quỳ xuống, khẩn khoản xin hoàng đế trở về cung. Càn Long
hoàng đế khóc một lúc lâu, đứng dậy, buồn rầu nhìn mặt Hương phi lần
chót, đưa tay vuốt đôi mí mắt nàng rồi nói:
- Hương phi! Hương phi! Ta với nàng thật là tử biệt sinh ly, đôi đường khôn
xiết sầu bi!
Càn Long hoàng đế đứng mãi bên xác Hương phi, chẳng chịu rời bước.
Viên thái giám phải đôi ba lần giục nữa ngài mới cúi xuống rút lấy cái nhẫn
trong ngón tay Hương phi cất vào tay áo mình rồi mới chịu đi. Ngài cho gọi
viên thái giám quản sự Nguyệt Hoa môn bảo khâm liệm rồi tìm nơi phong
cảnh đẹp chôn cất nàng tử tế. Viên thái giám dạ dạ tuân chỉ, sau đó lẻn tới
Nội vụ phủ thương lượng, mua một cô quan tài thượng hạng mang về. Y
chọn bộ xiêm y đẹp nhất vận vào cho nàng, khâm liệm cẩn thận đâu đấy rồi
cho người đưa ra khỏi cung, đem chôn ở góc đông bắc bãi đất thấp nằm tại
mé nam Đào Thiên đình. Trước mộ dựng một tấm bia đá, mặt trước khắc
hai chữ "Hương trùng" (mộ nàng Hương phi) rất lớn còn mặt sau khắc một
bài từ như sau:
Lầu mang mang
Kiếp mông lung.
Tiếng ca dứt,
Trăng sáng khuyết.
Uất uất giai thanh
Trong có Bích Huyệt
Bích cũng có lúc hết
Huyệt cũng có lúc dứt
Một giải hương hồn không đoạn tuyệt
Thật chăng? Giả chăng?
Hoá thành hồ điệp!
Bài từ này chính là do Càn Long hoàng đế nhờ một vị ở hàn lâm viện làm
ra rồi đem khắc tại mặt trái tấm bia bày tỏ ý nghĩa sầu hận đến muôn đời
của một ông vua đa tình phải trả nợ tình. Toà cổ mộ "Hương trùng" này vẫn
còn sừng sững đứng đấy mãi tới ngày nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.