THANH CUNG MƯỜI BA TRIỀU - Trang 912

ghẹo đàn bà con gái à?
Ngưu Dụ Sinh thấy có người nhảy vào, vội bỏ tay nàng ra, miệng lắp bắp:
- Đâu dám! Đâu dám!
Người khách qua đường nọ mặt hầm hầm tiến lên, chộp lấy Ngưu định đưa
hắn tới Bảo giáp cuộc. Tên ma cô lúc đó hoảng hồn bạt vía, vội quỳ xuống
đất lạy van xin tha.
Lão chưởng quỹ lúc đó cũng đã về tới. Y thấy chuyện rắc rối bèn mắng
Ngưu tàn tệ.
Chung quanh hàng xóm nghe chuyện chạy tới kín cả cửa trước, cũng lấy
làm tức. Họ xúi bảo tống hắn đến Bảo giáp cuộc.
Duy chỉ Lan Nhi nghĩ khác. Nàng sợ chuyện xảy ra to, khiến ai cũng biết
mặt, biết tên mình, thực chẳng đẹp tí nào, nên khẽ bảo mọi người:
- Thôi tha cho hắn! Tôi về đây!
Ngưu Dụ Sinh thấy Lan Nhi nói vậy, vội chắp tay lạy.
Nàng chẳng thèm để ý tới hắn, cầm gói trà, quay mình bước ra khỏi tiệm.
Đi mới được mười bước, nàng bỗng thấy người đàn ông nọ chạy theo sát
bên mình, khẽ hỏi:
- Cô là con gái nhà ai vậy? Tôi thấy cô mặt mày xinh đẹp quá quyết không
phải con nhà tầm thường, mà sao lại nghèo khổ quá đến vậy?
Lan Nhi thấy người đàn ông hỏi có vẻ ân cần, quay đầu nhìn sang có ý dò
xét. Không ngờ người đàn ông nọ mày xanh mắt đẹp, đích thị là một vị
công tử chứ chẳng phải tầm thường.
Nàng biết chàng có lòng thực tâm thương xót hoàn cảnh mình, nên đem hết
gia cảnh ra nói cho chàng nghe: nào là cha chết, mẹ bệnh, nào là lưu lạc nơi
quê người đất khách… Nàng còn nói thêm nàng vốn là người trong Kỳ tịch
(trong dòng dõi nhà vua người Mãn Châu).
Chàng công tử nghe nàng nói, miệng luôn luôn than thở:
- Thật đáng thương! Thật đáng thương!
Chàng kể với Lan Nhi rằng, cha mình làm quan Binh bị đạo tên gọi Phúc
Thành. Khi tới cửa nhà nàng, Phúc Thành móc trong túi áo ra mấy chục
đồng tiền đặt vào tay Lan Nhi bảo rằng:
- Nàng đem về tiêu trước đi. Tôi chẳng có tài sản, quyền thế gì, nên chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.