THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 124

"Anh cứ mặc kệ ông ta. Ông ta có phải ba ruột anh đâu."

"Không được. Chính quyền họ cũng hết cách rồi." Fumiya quyết định

anh sẽ gặp mặt ông ta trước, chấm dứt cuộc nói chuyện ở đó.

Cô gặp lại ba mình trong một căn hộ cũ nát ở tỉnh Toyama. Sakuzou

đầu đã bạc trắng, dáng vẻ gầy liêu xiêu không vững, trong ánh mắt nhìn
Hanae ẩn chứa sự hèn hạ.

"Xin lỗi," là lời đầu tiên ông ta nói ra. "Tốt rồi, dường như con sống

cũng ổn," ông ta vừa nhìn Fumiya vừa nói thêm.

Hanae không nói gì nhiều. Cô dự cảm thấy những uất nghẹn chôn sâu

trong tận góc trái tim đang nhen nhóm lại ngọn lửa thù hận.

Sau khi quay trở về Tokyo, Fumiya đã đề nghị để ông ta cùng sống với

gia đình. Hanae phản đối kịch liệt, có phải chết cô cũng không đồng ý.

"Đó là người cha duy nhất của em. Sao em lại nói vậy?"

"Anh không hiểu gì hết. Anh có biết vì ông ta em đã phải chịu tủi khổ

thế nào không? Nói chung em nhất quyết không đồng ý. Nếu như anh cứ
khăng khăng đón ông ta về đây, em sẽ dẫn Sho rời khỏi nhà ngay lập tức."

Rút cục, Fumiya phải nhượng bộ. Anh đồng ý không để ông ta sống

chung với gia đình, nhưng vẫn đưa ông ta lên Tokyo để chăm sóc.

Hanae nửa muốn nửa không đồng ý, cô tính rõ từng khoản chu cấp

cho Sakuzou, ra điều kiện về căn hộ họ sẽ thuê cho ông ta ở. Cô không
đồng ý thuê cho ông ta ở gần nhà của họ. Cũng chính cô là người đi tìm căn
hộ ở Kitasenju, đó là một căn hộ xiêu vẹo tuổi đời đã hơn 40 năm, nhưng
cô nghĩ nó đã là quá xa xỉ đối với người như ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.