THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 137

"Liệu việc này có ảnh hưởng đến phán quyết của tòa không?"

Nakahara hỏi lại Yamabe.

"Có khả năng anh ta sẽ đứng ra làm chứng với tư cách nhân chứng về

phương diện tình cảm, để tòa xem xét khoan hồng. Ví dụ như đề nghị sẽ
chăm sóc và trông nom bị cáo trong tương lai để bị cáo có thể hoàn lương
chẳng hạn."

"Nếu vậy thì," Nakahara khoanh hai tay trước ngực, "phán quyết tử

hình là không thể. Hơn nữa, kiểm sát viên cũng công nhận hung thủ có dấu
hiệu hối hận, nên tù vô thời hạn là phán quyết hợp tình hợp lý."

Yamabe nhấp một ngụm cà phê, gật đầu.

"Tôi đồng ý với anh. Nếu không tìm ra một ẩn tình nào mới, thì ngay

cả phía kiểm sát viên cũng sẽ yêu cầu mức án đó thôi. Theo tôi nghĩ luật sư
bên đó sẽ đề nghị án 25 năm tù, nhưng vì vụ án lần này hung thủ đã lên kế
hoạch, có chuẩn bị cả hung khí nên tòa sẽ phán mức tù vô thời hạn như
nhận định của anh. Nói cách khác, phiên tòa lần này không cần xử cũng
biết kết quả."

"Vì thế, phiên tòa lần này là vô nghĩa."

"Không phải. Ý tôi là ngược lại. Phiên tòa lần này vô cùng có ý nghĩa.

Đây không chỉ là phiên xét xử quyết định mức độ nghiêm trọng của hành vi
phạm tội, mà chính là phiên tòa nhằm vạch rõ mức độ nghiêm trọng của tội
ác. Nếu không thể làm được điều này thì thân nhân người bị hại không thể
thanh thản. Tôi cũng trao đổi việc này với ông bà Hamaoka và thuyết phục
ông bà tham gia vào phiên tòa."

Anh hiểu rõ những gì Yamabe nói. Khi Manami bị giết hại, anh đã

không thể giãi bày nỗi thống khổ của mình với kẻ thù ác. Nakahara gật gù,
quay sang nhìn bà Satoe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.