THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 282

Đáng lẽ cô nên từ chối lời đề nghị phỏng vấn lúc phòng khám tâm

thần hỏi. Giám đốc bệnh viện nói, ông muốn mọi người hiểu rõ hơn về
bệnh nghiện ăn cắp vặt, thế nên cô mới đồng ý. Cô điều trị ở đó theo lời
giới thiệu của nữ luật sư phụ trách, sau khi mãn hạn tù lần thứ hai. Đó là cơ
sở y tế uy tín về điều trị bệnh nghiện rượu và bệnh lạm dụng chất gây
nghiện. Có điều Saori không hề thấy bản thân điều trị có hiệu quả, cô đồng
ý điều trị chỉ bởi vì nó là bằng chứng cho người ta thấy mình có cố gắng tái
hòa nhập cộng đồng.

Từ trên người Hamaoka Sayoko luôn tỏa ra một luồng khí kì lạ. Ẩn

sâu trong đôi mắt hiếu thắng kia là một bóng đen u ám. Mỗi khi đối mặt với
đôi mắt ấy, không hiểu sao luôn có một đợt sóng ngầm nho nhỏ dấy lên
trong lòng cô, một nỗi bất an người này sẽ nhìn thấu suốt tâm tư bản thân
mình.

Cô sinh ra lớn lên thế nào, cuộc sống từ trước đến nay ra sao, rồi vì lý

do gì cô lại đi ăn cắp đồ. Đối với những câu hỏi đó, cô không muốn dối trá
quanh co, nhưng cũng không muốn nói hết mọi chuyện.

Kết thúc buổi phỏng vấn, Hamaoka Sayoko dường như không thực sự

hài lòng, thế rồi cô ta nói, "Tôi không hiểu lắm."

"Tôi đã nói chuyện với vài người bị bệnh nghiện ăn cắp vặt, nhưng ở

một mức độ nào đó tôi có thể hiểu cảm giác của những cô gái đó. Nguyên
nhân có là gì, rút cục họ ăn cắp vì chính bản thân họ. Có người vì trốn
tránh, cũng có người vì tìm cảm giác khoái lạc, nhưng tất cả bọn họ đều
trân trọng chính bản thân. Nhưng cô hoàn toàn khác họ, dường như cô
muốn bản thân sa ngã vào một sự xấu xa nào đó. Tại sao vậy?"

"Nào tôi có biết," Saori nghiêng đầu. "Chính tôi cũng không rõ nữa,"

cô đáp.

Thế rồi Hamaoka Sayoko hỏi cô về tương lai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.