THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 328

Phải một lúc sau, Saori mới hiểu ra vật chứng mà Hamaoka nói đến là

xương cốt còn lại của đứa bé. Cô lại đưa mắt nhìn vào cánh rừng sâu thẳm,
ngày ấy, mình đã chôn đứa trẻ đó, ở trong kia.

Đột nhiên, một thứ cảm xúc gì đó trào dâng trong cô, Saori ngồi sụp

xuống, đặt hai tay áp lên mặt đất, hai mắt đã nhòe đi vì nước mắt.

"Xin lỗi con, mẹ xin lỗi, xin lỗi con..." cô nói lời tạ tội với đứa con của

chính mình. Một đứa trẻ đã sinh ra đời, vậy mà lại không được bú sữa mẹ,
cũng không được mẹ ôm vào lòng, thậm chí còn bị chính ba mẹ đẻ ra nó
giết chết.

"Sau lần này, chắc chắn cô sẽ được hồi sinh," Hamaoka Sayoko vuốt

vuốt lưng cô.

Khoảng một tuần sau đó, chị ta liên lạc với cô, thông báo rằng là tìm

được Nishina Fumiya, thậm chí đã gặp và nói chuyện với anh.

"Tự nhiên tôi tìm được cơ hội nói chuyện riêng với anh ta. Tôi có nói

cho anh ta biết về cô, nên chắc anh ta sẽ liên lạc lại với tôi thôi. Anh ta có
vẻ khá sốc, nhưng như tôi thấy người này cũng chuẩn bị tâm lý đón nhận
hết rồi. Hi vọng anh ta sẽ không làm gì dại dột."

"Ý chị làm gì dại dột là sao," Saori hỏi. Hamaoka Sayoko hơi ngần

ngừ một lúc, đáp, thì tự sát chẳng hạn.

"Dù sao anh ta hiện nay vừa có địa vị xã hội, lại cũng có tiếng tăm,

nên có thể sợ mất đi tất cả nên chọn cách chết chẳng hạn. Tôi nghĩ cũng có
khả năng đó. Nhưng tôi trông anh ta không phải loại người như vậy."

Những gì Hamaoka nói lại một lần nữa làm Saori xao động. Một cảm

giác tội lỗi nảy sinh, lời thú tội của bản thân đã hủy đi cuộc đời của
Fumiya.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.