THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 36

Theo lời kể của ba mẹ, Nakahara biết hai người bị hỏi riêng biệt. Cũng

theo lời bà Kimiko, cảnh sát cũng tìm đến nhà ba mẹ đẻ Sayoko.

Đêm hôm đó, anh về Mikata cùng ba mẹ. Chị gái đang sống ở Chiba

cũng gọi điện cho anh, chị không ngừng khóc khi biết được thảm kịch
thương tâm xảy đến với cháu gái mình. Nakahara thầm nghĩ, hình như cảnh
sát không tìm đến chỗ chị, bên tai anh vẫn là tiếng khóc vọng ra từ điện
thoại.

Nakahara không có tâm trí ăn uống, cứ thế nhìn chòng chọc về phía

bức tường trong phòng mình rồi thức trắng đêm. Anh không tài nào chợp
mắt được, khuôn mặt lúc ngủ của Manami không ngừng hiện lên trong đầu
anh. Anh vẫn không thể tin được, đứa con gái của mình đã không còn trên
đời này.

Ngày hôm sau, Nakahara xin nghỉ làm, thay vào đó anh đi đến đồn

cảnh sát để xin được gặp Sayoko. Nhưng cảnh sát vẫn không cho anh được
gặp cô, thậm chí họ còn đưa anh đến một căn phòng nhỏ, với lý do có thứ
muốn anh xem qua.

Anh đã nghĩ có khi mình lại bị thẩm vấn nữa, nhưng không phải. Cảnh

sát cho anh xem một vài tấm ảnh, là ảnh phòng khách nhà anh. Nakahara
bàng hoàng, trên những tấm ảnh là phòng khách nhà anh đã bị ai đó xáo
tung lên, ngăn kéo tủ kệ đều bị kéo ra, các thứ bên trong bị ném lung tung
xuống sàn nhà. "Ngoài tủ kệ phòng khách, chúng tôi hiện không tìm thấy
dấu vết các đồ vật khác bị sờ đến," một thanh tra lên tiếng. Đây là chi tiết
đầu tiên cảnh sát cho Nakahara biết, kể từ lúc họ tiến hành điều tra vụ án.

Hóa ra là vậy, Nakahara kết luận, là trộm mò vào nhà mình. Chính tên

trộm đó đã giết chết Manami.

Viên thanh tra đưa ra thêm nhiều tấm ảnh khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.