THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 41

Cô lao ra khỏi phòng khách, miệng lớn tiếng gọi tên con gái. Nhưng

không có tiếng cô bé đáp lại. Hay là con bé đang ngủ, nghĩ vậy cô bước lên
tầng 2 tiến về phòng ngủ. Nếu Manami đang ngủ thì cô bé sẽ ngủ ở trong
này. Trong phòng không có ai, kể cả căn phòng bên cạnh cũng vậy.

Cô quay lại tầng 1, kiểm tra căn phòng kiểu Nhật dành cho khách,

nhưng cũng không thấy bóng dáng con gái.

Có lẽ nào con bé bị tên trộm dẫn đi mất rồi, Sayoko trộm nghĩ, cần

phải báo cảnh sát càng sớm càng tốt, cô vừa nghĩ vừa định quay về phòng
khách. Nhưng giữa chừng, cô nhận ra cửa nhà vệ sinh mở hé.

Hồi hộp lại gần, cô hé mắt nhìn vào trong nhà vệ sinh.

Cô bé Manami tóc ngắn nằm ngã ra trên sàn nhà vệ sinh, hai chân hai

tay bị trói lại bằng băng dính, miệng bị nhét một thứ gì đó, hai má sưng vù.
Đôi mắt nhắm nghiền, làn da vốn trắng hồng không còn sắc máu.

Sayoko không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó, lúc ấy cô chỉ muốn

tháo băng dính trói tay chân con, lôi thứ đang bị nhét trong miệng con gái.
Cô cũng không rõ mình nhận ra Manami đã chết từ lúc nào. Khi tỉnh táo lại
cô đã ở trong xe cảnh sát. Mặc dù chính cô là người gọi điện cho cảnh sát,
sau đó cũng chính cô gọi điện báo cho Nakahara về vụ việc nhưng ký ức về
những chuyện đó trong cô đều rất mơ hồ.

Trong buổi thẩm vấn, cảnh sát liên tục gặng hỏi cô về chuyện tại sao

lại để con gái mới 8 tuổi ở nhà một mình.

"Họ nói với em rằng, ba mẹ bình thường sẽ không làm ra cái chuyện

vô trách nhiệm như vậy. Họ hỏi em sao lại không nghĩ đến việc trộm có thể
lẻn vào trong lúc em để con bé ở nhà. Em xin lỗi. Em xin lỗi."

Có lẽ phía cảnh sát muốn xác nhận xem câu chuyện của Sayoko là thật

hay không nên mới hỏi như vậy. Nhưng với cô, những lời đó chính là lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.