THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 39

"Hu hu hu..." Sayoko đưa tay níu lấy chồng, khóc lả đi. Nakahara

vòng tay ôm lấy cơ thể vợ mình, nước mắt cũng rơi ra từ khóe mắt.

Ba mẹ anh biết ý để hai vợ chồng ở lại riêng với nhau. Sau khi đã bình

tĩnh lại, Sayoko bắt đầu kể cho anh nghe chuyện xảy ra trong những ngày
vừa qua. Câu chuyện được kể lại mạch lạc, khó mà nghĩ được người đang
nói chính là người chỉ vừa mấy phút trước vẫn còn đang hoảng loạn. Hiểu
được nỗi thắc mắc của chồng, Sayoko nói, "Vì em đã nói không biết bao
nhiêu lần rồi," trên khóe môi nhếch lên hiện rõ vẻ trống rỗng.

Qua lời kể của Sayoko, mọi chuyện xảy ra như sau.

Hơn 3 giờ chiều hôm đó, Manami đi học về. Ở trường, cô bé có bài

tập thủ công làm một chiếc ô tô bằng giấy từ vỏ hộp sữa, và có vẻ cô bé đã
làm rất tốt. Sayoko vừa chuẩn bị đồ ăn nhẹ vừa lắng nghe câu chuyện đầy
tự hào của con gái.

3 giờ rưỡi, Sayoko ngồi yên vị trước màn hình ti vi trong phòng

khách. Bộ phim truyền hình yêu thích của cô đang được chiếu lại trên ti vi.
Trước đây khi nó được chiếu, cô đã không thu lại, vì vốn dĩ cô cũng không
thích bộ phim đến mức ấy. Trong lúc đó, Manami vừa ăn đồ ăn nhẹ vừa
chơi với món đồ mẹ nuôi mua cho.

Bộ phim truyền hình kết thúc trước 4 giờ rưỡi chiều, Sayoko tắt ti vi

và bắt đầu nghĩ đến các món cho bữa tối. Vốn dĩ cô định nấu bữa tối bằng
số thức ăn còn lại trong tủ lạnh, nhưng suy đi tính lại vẫn thiếu một vài thứ.
Dù chỉ là những thứ không mấy quan trọng, nhưng cô lại muốn làm mọi
chuyện thật hoàn hảo. Sayoko tự quy định khắt khe với bản thân phải quán
xuyến tốt việc nhà, làm một bà nội trợ hoàn hảo cho đến lúc con gái đủ lớn
để có thể trông nhà một mình.

Siêu thị gần nhất cách nhà cô chưa đến 10 phút đi bộ, bình thường cô

vẫn dẫn Manami đi cùng mình. Hôm đó cũng vậy, cô cũng hỏi con bé:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.