THÁNH GIÁ RỖNG - Trang 46

Ngày hôm sau, bé Manami được trả về với gia đình. Trên khuôn mặt

của bé Manami nằm trong chiếc quan tài nhỏ vẫn còn đường chỉ khâu giải
phẫu. Vậy nhưng Nakahara và Sayoko vẫn không ngừng vuốt ve hai má
phúng phính của con gái, rồi bật khóc thành tiếng.

Đêm hôm đó, họ làm lễ túc trực bên linh cữu, ngày hôm sau là lễ

viếng và lễ truy điệu. Vài chục bé là bạn học cùng khối ở trường tiểu học
cũng đến viếng, trẻ con cũng đau đớn đối với sự ra đi đột ngột của một
người bạn. Nakahara nhìn những đứa trẻ đó, nhớ đến con gái Manami mà
bật khóc.

Cảm giác mất mát không nơi bấu víu như mất đi ý thức lấp đầy tâm trí

anh. Manami sẽ không sống lại, hi vọng leo lét duy nhất còn lại chỉ là cảnh
sát nhanh chóng bắt được hung thủ.

Những ngày tháng chờ đợi mỏi mòn thông tin từ phía cảnh sát cứ tiếp

diễn. Dường như họ không còn nghi ngờ Sayoko nữa. Chính thanh tra
Sayama đã nói vậy. Trước đó, anh ta cho Nakahara xem một bức ảnh, là
hình một đôi giày thể thao, và hỏi xem anh đã từng thấy nó trước đây chưa.
Cả anh và Sayoko đều không có ký ức về đôi giày này.

"Chúng tôi cho rằng đây là loại giày hung thủ đã đi, dựa trên dấu giày

thu được ở hiện trường. Chúng tôi đã tìm rất kĩ trong nhà anh và cả khu vực
xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy. Có lẽ hung thủ đã mang chúng khi
tẩu thoát."

Nghe vậy, anh đã nghĩ điều đó hẳn là đương nhiên. Hung thủ sao có

thể đi chân trần mà tẩu thoát được. Dường như đoán được ý nghĩ của anh,
Sayama nói thêm, "Điều này có nghĩa là ít có khả năng hung thủ là người
trong nhà cố tình in dấu giày để ngụy tạo hiện trường như bị đột nhập."

Rút cục, anh cũng hiểu ra. Cảnh sát vốn nghi ngờ chính Sayoko ngụy

tạo những dấu giày đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.