THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 117

XIX

Mười phút sau, nghe theo lệnh nhận được, ông cò Dale khoác áo cảnh

sát có thêu chỉ bạc lên người, băng qua công viên đi về hướng khu Grove
Quadrant.

Thay vì dùng công xa, ông thích đi bộ hơn. Vẻ tôn kính mà người ta

dành cho ông khi ông đi qua khu West End, những cái chào nghiêm túc của
các thuộc cấp và sự hối hả của những người quét rác trong công viên lúc
ông đến gần họ… tất cả những thứ ấy đem lại cho ông một cảm giác thích
thú.

Một bà quản gia trọng tuổi, y phục màu tím sẫm, đưa ông vào một văn

phòng nhỏ bên phải của phòng ngoài. Bằng một giọng kín đáo và kiểu cách
của các tay quản lý nhà hàng và quản gia, bà bảo cho ông biết là Sir
Matthew sẽ tiếp ông ngay. Dale trả lời bằng một cái gật đầu nhẹ. Ông biết
người ta sẽ bắt ông đợi và ông cảm thấy bực mình.

Ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bành, cặp da để trên hai đầu gối, ông liếc

nhìn khắp căn phòng: vách tường được lót gỗ, một tấm thảm dày trải dưới
đất, và trên các kệ, những quyển sách đóng bìa da lộng lẫy. Ông có một cảm
giác thèm muốn đau nhói. Dale nghĩ ông cũng có thể thành công như Sprott
nếu như có thì giờ đi đến trường. Nhưng dầu sao, bây giờ ông phải dẹp lòng
ganh tỵ, không ai lại đi ganh tỵ với ông sếp, kẻ đã phết một chút bơ lên
miếng bánh mì của mình.

“A, kìa anh Dale.” Sprott nói, vừa bước vào và niềm nở chìa bàn tay ra,

gương mặt không lộ một chút bực tức nào: “Anh dùng chút gì nhé?”

“Cảm ơn ngài Matthew, không.”

Sprott ngồi xuống, hỏi tiếp: “Anh vẫn mạnh chứ?”

“Thưa ngài vẫn thường. Cảm ơn ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.