THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 170

người này. Chỉ còn một giải pháp. Paul đứng lên. Những thớ thịt, khớp
xương cứng ngắc đến độ làm chàng đau đớn. Chàng không còn điều khiển
được những cử động của mình nữa. Paul tiến về phía Sprott vẫn đứng chắn
ở cửa.

Nãy giờ Paul vẫn để một bàn tay trong túi, siết chặt bá súng lúc này đã

trở thành một phần của cơ thể chàng. Một ngón tay của chàng đặt lên cò
súng, siết thử nhè nhẹ, và cảm thấy sức mạnh của chiếc lò xo. Chàng không
cần phải rút khẩu súng ở khỏi túi. Mũi súng đã chĩa về phía Sprott. Viên
biện lý vẫn không nghi ngờ gì cả. Đôi mắt ông ta quay đi chỗ khác, bộ mặt
ông ta vẫn còn giữ nét nhăn nhó của thể giá bị xúc phạm. Paul chỉ còn cách
ông ta, cách cái bụng phệ của ông ta có hai bước. Paul không sợ. Chàng
nhắm mắt lại, và đôi môi hé mở như đang ở trong một trạng thái sung
sướng tuyệt trần sắp thỏa mãn được ước muốn của mình.

Rồi bỗng nhiên toàn thân Paul run lên bần bật. Và trong một sự hồi tỉnh

đau đớn, chàng trở lại với lý trí của mình: “Không, chúng gọi cha mình là
một tên sát nhân. Bây giờ mình lại sắp làm một kẻ giết người nữa sao?”
Những ngón tay chàng buông ra, rời khỏi cái báng súng nóng hổi. Đôi mắt
chàng mở to, nhìn viên biện lý như nhìn vào hư không. Chàng cố gắng lấy
lại nhịp thở như một kẻ vừa mới chạy bộ một khoảng xa. Rồi môi chàng
thoáng nở một nụ cười và gương mặt chàng sáng lên một ánh kỳ lạ. Sprott,
vẻ mặt nhợt nhạt, vẫn luôn luôn nhìn chàng. Paul chạm nhẹ vào người ông
ta khi bước ra ngoài.

Dưới bầu trời đêm đầy ánh sao, những giọt lệ lăn dài trên má chàng.

Chàng nói bằng một giọng nghẹn ngào, sung sướng của kẻ đã tự thắng được
mình: “Ta đã không giết người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.