THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 181

tối, dầu trời mưa hay gió, Paul lại nhập bọn với đám người khốn khổ lặng lẽ
chờ đợi. Và ăn xong, lại âm thầm biến mất trong đêm đen.

Một buổi tối thứ tư, cạnh người phát khẩu phần mang tạp dề trắng có

thêm một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao thẳng mặc
đồ đen khắc khổ với một nụ cười hiền từ trên môi. Paul nhận ra ngay Enoch
Oswald. Khi ông giở chiếc nón bằng lụa ra, mớ tóc trắng của ông loáng lên
dưới ánh đèn dầu hỏa. Người ta nói tóc đó bằng bạc. Và Paul hiểu xuất xứ
của cái tên “Ông Vua Bạc” mà những người khách khốn khổ nương nhờ
ông đã tặng cho ông.

Để đầu trần và với một nụ cười vu vơ trên môi, ông đi ngang qua đám

người đói khát đang xếp hàng chờ đợi và lặng lẽ giúi vào tay mỗi người một
đồng Shilling mới tinh.

Khi Oswald dừng lại bên cạnh, Paul cúi đầu xuống, cảm thấy thật rõ

ràng bóng ông đứng đó. Xúc động tràn ngập. Ban đầu là sự làm ơn rồi đến ý
muốn tuyệt vọng phát sinh từ cuộc sống cùng khốn của chàng, ý muốn thổ
lộ tâm sự với con người tốt bụng này. Chàng cần một chỗ dựa như thế sau
khi bị Castles lừa gạt, bị vây hãm trong vũng lầy của lòng người phản trắc,
bị săn đuổi, bị dồn vào bước đường cùng.

Ước muốn được tâm sự với Oswald càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

“Đây là một cơ hội không thể gặp lại lần thứ nhì”, Paul nghĩ mà như muốn
nghẹt thở.

Suốt trong những giờ phút đen tối vừa trải qua, Paul thấy rõ chỉ có

Louisa Burt mới có thể giúp chàng vén bức màn bí mật. Louisa biết hết mọi
chuyện. Chàng chắc chắn như vậy. Cô ta đang ở trong tầm tay của chàng,
tất cả những cái khác chỉ là bóng mờ chìm sâu trong dĩ vãng. Và trước mặt
chàng, trong lúc này, Oswald là một người có thể - hơn bất cứ người nào
khác, do địa vị và ảnh hưởng của ông ta - bắt buộc Louisa phải nói, Paul
cảm thấy điều này như đã được Thượng đế sắp đặt trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.