Paul ngước mắt lên, thất vọng. Tuy lá thư không đem đến một chi tiết
nào hữu ích, nhưng tâm trí chàng vẫn còn lơ lửng giữa thực tại và ảo tưởng.
Đầu óc quay cuồng. Rồi đột nhiên, bức màn bí mật bị xé toang. Đưa cánh
tay lên cao cho gần ánh đèn hơn, Paul đọc lại lá thư một lần nữa, toàn
những lời lẽ thô lỗ và ngu xuẩn, biểu lộ một tính hợm hĩnh bị tổn thương,
một tâm hồn thấp hèn đáng buồn.
Nhưng, trong các hàng chữ đó có một câu sáng rực như được viết bằng
lửa: anh bạn cũ của tôi Ed Collins mà tôi hy vọng sẽ gặp lại ở đấy… nét
mặt Paul rắn lại, nhưng đôi mắt lại bừng sáng và mạch máu ở thái dương
đập nhanh hơn.
Paul phải vịn vào trụ đèn mới khỏi ngã. Chàng có cảm giác bị đè bẹp
dưới một sức nặng ghê gớm. Vì sao ý tưởng này không đến sớm hơn? Paul
cố gắng chống chọi cơn choáng váng để lấy lại bình tĩnh.
Louisa Burt đã phục vụ cho gia đình Oswald được mười bốn năm, việc
này tự nó cũng đã đáng chú ý và càng mang một ý nghĩa sâu xa, khi người
ta nhớ rằng Collins cũng là một trong những gia nhân của Oswald.
Vì sao cả hai người này, vốn là hai nhân chứng chính trong vụ án
Mathry, đều được gia đình Oswald thâu nhận vào giúp việc? Vì lòng nhân
ái chăng? Điều này có thể giải thích phần nào sự kiện trên. Nhưng phải nghĩ
thế nào về tấm lòng tốt và sự sốt sắng kỳ lạ của ông chủ nhà: tận tình gầy
dựng gia đình cho cả hai gia nhân và đưa họ ra nước ngoài.
Những ý nghĩ này làm tâm trí Paul chuyển động mạnh mẽ và chàng
hình dung lại Enoch Oswald: thân hình lực lưỡng, vạm vỡ, cái đầu to lớn
trên đôi vai vuông, đôi mắt u tối dưới hai hàng lông mày bạc. Có thể nào
nghĩ rằng một con người đầy lòng tốt như Oswald mà lại có dính líu nhiều
ít tới tấn thảm kịch kia?
Paul tích cực suy luận, tìm cách chọc thủng bức màn đen. Và đột nhiên,
chẳng hiểu tại sao, chàng nhớ lại một sự kiện kỳ lạ. Chàng nghe vang dội