THANH GƯƠM CÔNG LÝ - Trang 192

“Và gian nhà ở tầng trên,” Paul hỏi, giọng nghẹn lại: “ông ta cũng luôn

luôn tu bổ tốt sao?”

“Chớ sao. Ông ta là một người có ý thức về phẩm giá. Nhưng có chuyện

gì vậy?”

“Tôi không biết. Ông vẫn giữ chiếc chìa khóa đấy chứ?”

“Ừ. Và luôn cả chứng bệnh suyễn nữa. Thôi, cậu đi đi. Tôi sẽ chết ở

đây, bây giờ.”

Ông ta đẩy Paul về phía cửa.

“Xin ông một phút nữa thôi. Ông đã hứa cho tôi xem gian nhà đó. Ông

có thể trao cho tôi chiếc chìa khóa không?”

Prusty do dự và có ý từ chối rõ rệt. Nhưng ông ta không muốn thất hứa,

và cũng muốn sớm thoát khỏi người khách quấy rầy này nữa. Ông bèn đi
vào nhà bếp và trở ra cầm chiếc chìa khóa trên tay.

“Này!” Ông ta nói cụt ngủn: “Và xin cậu hãy để cho tôi yên.”

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Paul.

Paul nghe Prusty cài then bên trong. Chàng đưa mắt nhìn chiếc cầu

thang vươn mình trong bóng tối lên đến tầng lầu trên. Vừa đặt chân lên nấc
thang đầu tiên thì bỗng một ý nghĩ nảy ra trong trí chàng “Phải, làm như
vậy hay hơn”. Chàng bỏ chiếc chìa khóa vào túi, và trở xuống, ra ngoài
đường.

Kéo cao cổ áo, Paul bước vội vã trong làn gió lạnh buốt. Một mối nghi

ngờ ghê gớm hiện ra trong đầu óc chàng. Xét một cách bình tĩnh, chàng sẽ
cho đây là điều vô lý, điên khùng. Nhưng mối nghi ngờ đó cứ thúc đẩy
chàng tiến tới. Enoch Oswald, chủ nhân ngôi nhà mà Mona Spurling đã ở.
Chắc mỗi tháng ông ta đều đến nhà nàng để thâu tiền nhà. Và nếu việc lui
tới của ông ta có trở nên thường xuyên hơn thì chắc cũng không ai ngạc
nhiên. Ông ta là chủ nhà, một người mà sự hiện diện không có gì đáng chú
ý hơn người phát thư hay người bán tạp hóa đi giao hàng. Ai có thể nghi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.