THÁNH KHƯ - Trang 119

lưng, Chu Toàn cuối cùng cũng thoải mái.

“Muốn tranh giành với tao hả, mày còn non lắm.” Hắn hung dữ nhìn về phía
con nghé vàng, nhưng dường như chưa hết tức, lại nói tiếp: “Cái con nghé
kia, mày vật tao xuống, còn lăn qua lăn lại, tức chết tao mà...”

“Cậu tức giận cùng một con nghé con làm gì, trái cây kia có mùi vị ra sao,
bây giờ có cảm giác gì không?” Sở Phong hỏi, hắn sợ Chu Toàn xảy ra vấn
đề gì.

“Hương vị ngọt ngào, nhưng chưa kịp thưởng thức, đã trực tiếp nuốt xuống
rồi.” Chu Toàn tiếc nuối, không ngừng chậc chậc.

“Tôi cảm giác thân thể có chút lạnh, có một luồng sức mạnh đang không
ngừng chạy lung tung.”

Con nghé vàng lúc này vẫn trừng mắt với gã, lại nhìn vào gốc cây xanh mơn
mởn trên tay gã. Đây vốn là một cái cây dại bình thường, nhưng sau khi kết
xuất được trái cây đỏ, liền có sinh sơ bừng bừng, mang theo khí tức sinh
mệnh rất mạnh.

“Còn muốn đoạt nữa sao?” Chu Toàn trừng mắt, vừa nói vừa bứt một phiến
lá, bỏ vào trong miệng, cắn một cái.

“Này, đó là lá cây, không thể ăn, cậu cũng đừng so đo như vậy” Sở Phong
nhắc nhở.

“Phi, đắng chết đi được, thật khó ăn mà.” Chu Mập Mạp cảm giác mình bị
con nghé con kia làm cho điên rồi, sao tự nhiên làm chuyện ngu xuẩn thế
này, vô duyên vô cớ đi ăn lá cây.

Con nghé vàng cũng khùng rồi, không riêng cái mũi phun khói, mà lỗ tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.