THÁNH KHƯ - Trang 193

Sở Phong oán thầm, con nghé chết dẫm này đúng là rất thực tế.

Đồng thời, con nghé vàng mô tả lại động tác huy quyền, khoa chân múa tay,
cuối cùng thở ra một hơi, xem như kết thúc công việc, tìm cho mình một lối
thoát.

Sở Phong không biết phải nói gì. Đã ngừng đánh, lại còn “kết thúc” công
việc một cách mạnh mẽ như vậy?

Nhưng hắn nhìn bộ dạng bình tĩnh của con nghé vàng, hắn cũng làm như
không biết.

"Bò....ò...!"

Con nghé vàng thấy hắn đứng im bất động, trực tiếp kêu lên một tiếng,
giống như muốn thúc giục hắn.

Sở Phong không nói hai lời, xoay người bước đi, đến một tiệm tạp hóa cũ
cách đó nửa dặm, vừa vào cửa liền nói: “Bác Lưu, bán cho cháu một chiếc
điện thoại cũ nhất, rẻ nhất của bác cho cháu.”

“Tiểu Sở, cháu trở về khi nào vậy?” Bác Lưu đẩy chiếc kính viễn thị rất dầy
trên sống mũi lên, cười tủm tỉm nhìn Sở Phong.

“Cháu mới về mấy ngày trước. Bác Lưu, đã lâu không gặp, bác có khỏe
không?” Sở Phong ân cần hỏi thăm.

“Ta vẫn còn khỏe. Nhưng cháu cần điện thoại cũ làm gì? Không phải thời
buổi này mấy đứa trẻ tuổi thích dùng kiểu đời mới nhất sao?” Bác Lưu khó
hiểu.

“Cháu có việc dùng. Công năng lạc hậu thì không sao, nhưng ngoài mặt thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.