THÁNH KHƯ - Trang 194

nhất định phải mới.” Sở Phong nhấn mạnh.

“Tuy cửa hàng của ta đã cũ, nhưng mấy loại điện thoại đời cũ chẳng ai thèm
mua nữa, cho nên không có mấy cái.” Bác Lưu nói.

Ông lục tung, cuối cùng tìm được mấy cái. Mấy thứ này ngày thường căn
bản chẳng bán được, trừ phi là người thích chơi đồ cổ mua về sưu tầm, còn
lại thì chẳng có giá trị.

Sở Phong liếc mắt nhìn trúng một cái khá to, vẫn còn khá mới, ngoại trừ
màn hình thì những chỗ khác có màu trắng bạc, còn có chút sáng bóng.

“Chính là nó!”

“Này Tiểu Sở, tuy rằng chiếc máy này nhìn còn mới nhưng công năng
không bằng những cái kia.” Bác Lưu nói.

“Không sao, nhìn vầy đã tốt lắm rồi, chỉ cần nhìn thấy mới là đủ.” Sở Phong
quả thật rất muốn mua cái này.

Bác Lưu không nói nên lời, nhưng cũng không tiện nói nhiều.

Khi nhìn thấy Sở Phong chuẩn bị trả tiền, ông khoát tay: “Thôi được rồi,
mấy thứ đồ cũ này ở đây chỉ tổ chiếm chỗ, tặng cho cháu đấy.”

“Dạ vâng, Bác Lưu, lần sau cháu mang cho bác bình rượu ngon nhé.” Sở
Phong cũng không khách sáo.

“Đúng rồi, Tiểu Sở, khi cháu còn chưa về, có mấy cậu thanh niên đến thị
trấn, khi đi ngang qua chỗ của ta, ta dường như nghe được bọn chúng nói
đến đây tìm cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.