THÁNH KHƯ - Trang 204

“Cậu cho rằng cho tôi là người rảnh rỗi lắm à? Núi Thái Hành là một ngọn
núi bao la, hùng vĩ, có thể nói là một trong những danh sơn trong thiên hạ.
Trên mặt đất khắp nơi đều là bảo khố. Thời gian của tôi rất quý báu. Nếu
không phải mặt mũi người ủy thác đủ lớn, bảo chúng tôi trên đường đi thuận
tiện ghé ngang quan tâm cậu một chút, cần chi tôi phải đến đây chứ?” Tả
Tuấn hừ lạnh.

“Anh có thể đi rồi. Tôi không cần anh quan tâm.” Sở Phong cau mày. Hắn
nhìn Tả Tuấn, cảm thấy cái kiểu quan tâm không có cũng được này thật sự
khiến người ta sinh lòng chán ghét.

Sở Phong không thèm quan tâm đến y, bước thẳng lên lầu, chạy đến thư
phòng. Ở đó có một số trang giấy mà con nghé vàng đã ghi, hơn nữa Tả
Tuấn đã từng ở trong căn phòng này.

Tả Tuấn cười nhạo: “Đến bây giờ mà cậu còn chưa biết đây là thời đại gì
sao? Cũng đúng, đối với loại người tầng dưới chót như cậu mà nói, căn bản
chẳng bao giờ được tiếp xúc với tầng trên, lúc nào cũng lạc hậu, không biết
chênh lệch với tôi bao nhiêu nữa.”

Y tùy ý đi thẳng lên lầu, tiến vào thư phòng Sở Phong.

“Anh đi ngay cho tôi.” Sở Phong không chịu nổi, quát lớn với Tả Tuấn.

“Ngu muội!” Sắc mặt Tả Tuấn lạnh lại: “Cậu cái gì cũng không biết.”

Tiếp theo, y khinh miệt nói: “Trong quá khứ, chẳng qua cậu chỉ may mắn
chút thôi, quen biết được người kia. Bây giờ người ta nhớ tình bạn cũ,
nhưng ngày sau thì chưa chắc. Khoảng cách giữa thần và ăn mày cách nhau
bao xa? Trong thời kỳ tỉnh tỉnh mê mê gặp được cậu, cũng chỉ như thế thôi.
Sau này khoảng cách sẽ như rãnh trời, không thể vượt qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.