THÁNH KHƯ - Trang 228

Tả Tuấn phát mộng, đầu óc choáng váng. Y thế mà bị một người phàm đạp
bay? Mà sau đó, y lại nhìn thấy một con nghé vàng óng ánh, vẻ mặt hèn mọn
đang cười nhạo y, tiêu sái bước đến.

Tình huống gì vậy? Đây là ảo giác sao? Y cảm thấy không được chân thật
cho lắm. Tại sao một con nghé con lại dám khinh bỉ y? Dáng dấp còn kỳ lạ
như vậy, đây là cảnh trong mơ sao?

Bịch bịch bịch bịch!

Lúc này, con nghé vàng vẫn thô bạo như trước, tổng cộng đá bốn cái vào
đầu Tả Tuấn, còn nhiều hơn trước hai cái.

Sau đó, nó làm như cao nhân đắc đạo, chậm rãi xoay người, trầm ổn như
núi, thong thả rời đi.

Tả Tuấn khiếp sợ, đứng ngây tại chỗ, dường như không thể tin được hình
ảnh mà mình đã nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể trợn trắng mắt, chậm rãi
ngã xuống, sau đó nằm thẳng cẳng, bất tỉnh nhân sự.

“Mày lại giải quyết theo cách đó sao? Lần này có thể tin tưởng được
không?” Sở Phong lo lắng. Nếu lần này ném Tả Tuấn đi, y có còn tìm đến
cửa nữa hay không?

Con nghé vàng lại giơ hai chân, ý là lần này đạp thêm hai cú, cam đoan
không thành vấn đề.

Sở Phong im lặng cả nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, mới nặn ra một
câu: “Mày không thể tìm được cách nào khác sao?”

Con nghé vàng không nhanh không chậm, chỉ chỉ năm chữ cũng được lưu
lại ngày hôm qua, chữ viết đặc biệt khó coi: “Đại đạo đơn giản nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.