THÁNH KHƯ - Trang 283

Gần đây, hắn luyện quyền rất thành công, cũng sinh ra loại cảm giác này.
Chẳng sợ cách rất xa, không nhìn thấy cự thú nguy hiểm đang rình, vẫn có
thể dự cảm trước được.

Đây được xem là một loại bản năng nguyên thủy.

Cách nhau đủ xa, Sở Phong tin rằng, con nghé vàng sẽ không phát giác ra
hắn. Hắn không nhanh không chậm đi đằng sau, cũng chỉ có thể nhìn thấy
một luồng ánh sáng vàng bước vào vườn trái cây.

Rốt cuộc, con nghé vàng dừng lại tại một nơi nào đó, rất nhanh quay đầu lại,
muốn xác định xem có ai đi theo nó hay không.

Sở Phong oán thầm. Con trâu chết toi này rất cẩn thận. Rốt cuộc nó có
chuyện gì che giấu vậy, lại còn rất cẩn thận? Hắn chạy nhanh, trốn vào đằng
sau một gốc cây đào, không dám nhúc nhích.

Một lát sau, Sở Phong phát hiện, hình như con nghé vàng đang đào hố, sau
đó giống như chôn cái gì đó vậy.

“Tên này đang chôn bảo bối? Vậy mà dám giấu mình?” Sở Phong mài răng,
nhưng vẫn giữ bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi, núp đằng sau một gốc cây, vẫn
không nhúc nhích.

Con nghé thật sự rất hài lòng, không biết chôn xuống đường cái gì, một
đường lẩm bẩm trở về, vô cùng thoải mái.

“Con nghé con mày muốn gạt tao, không có cửa đâu. Lát nữa tao sẽ bưng
hết ổ của mày, khiến cho mày khóc không ra nước mắt.”

Sở Phong âm thầm tính toán, gương mặt nhịn không được hiện lên sự đắc ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.