THÁNH KHƯ - Trang 377

Hoàng Ngưu toét miệng cười, thừa dịp Sở Phong không chú ý, lại dùng ba
móng đánh vào hộp đá, ý là không đánh nát thì không cam tâm.

“Con trâu chết tiệt này.” Sở Phong kinh hãi, vội chộp lấy hộp đá, nhưng hộp
đá vẫn không hề tổn hao gì.

Hoàng Ngưu nhe răng nhếch miệng, dùng sức xoa cặp móng trước, biểu
hiện rất đau đớn. Đây là lần thứ nhất Sở Phong nhìn thấy nó kinh ngạc sau
khi gặp được nó.

“Đáng đời.” Sở Phong cười to.

Hoàng Ngưu không cam tâm, nói cho hắn biết, hộp đá này nói không chừng
còn có cơ quan. Dù sao cũng đã từng nằm trong tay sinh vật bí huyết, có lẽ
có bí mật gì đó.

Khóe miệng Sở Phong co giật, cũng không thể nói cho nó biết, bí mật lớn
nhất của hộp đá chính là cất giấu ba hạt giống. Nếu để cho nó biết tiền căn
hậu quả, đoán chừng nó sẽ chiếm lấy ngay.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp Hoàng Ngưu.

Tên nhóc này giày vò hộp đá mà hộp đá chẳng hề có chút tổn hao, nó rất
nhanh trợn tròn mắt trâu, duỗi ra móng trước chỉ vào Sở Phong, ý giống như
đang nói hắn không đủ dũng khí.

Sau đó, nó nhanh như chớp biến mất, từ trong khu rừng chạy về viện.

“Hỏng rồi.” Sở Phong nhanh chóng đuổi theo.

Quả nhiên, con trâu này rất thông minh. Dưới sự quan sát cẩn thận, tỉ mỉ của
nó, nó chỉ hận không thể nhổ sạch hoa cỏ chung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.