THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 480

Vương Xán nhìn vào màn hình trầm ngâm một hồi rồi nói: “Chắc là

cậu nhầm rồi đấy.”

“Nhầm rồi sao? Hôm trước bọn mình cùng ngồi chuyến bay về

Thượng Hải mà, mình thấy anh ấy đặt vé về Hán Giang hôm nay. Thôi bỏ
đi, mình không muốn chờ đợi một người không có khả năng.”

Vương Xán còn chưa kịp nói gì thêm thì Hà Lệ Lệ đã vội offline, cầm

lấy túi và áo khoác ngoài, cô chạy thẳng ra khỏi tòa soạn, rồi sang quán cà
phê Lục Môn. Đẩy cửa bước vào, bên trong đang bật một bản nhạc dương
cầm êm dịu, Hoàng Hiểu Thành ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nhìn chăm chăm
vào ly cà phê trước mặt.

Vương Xán liền bước lại gần, ngồi trước mặt anh. Hoàng Hiểu Thành

mỉm cười nói: “Vốn dĩ định cho em một niềm vui bất ngờ, xem ra, anh vẫn
cứ là một tên ngốc tự phụ.”

Vương Xán cố gắng mỉm cười, nhưng vẫn nước mắt lưng tròng. “Xin

lỗi anh, Hiểu Thành, em đã không nói sớm cho anh biết.”

“Cô bé ngốc nghếch.” Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô. “Cái này

chẳng liên quan gì đến em, anh suy nghĩ kĩ rồi, bản thân đúng là quá đỗi tự
cao tự đại.”

“Anh đừng nói linh tinh.” Vương Xán rất muốn nói điều gì đó, nhưng

lại nghẹn lời, cô chẳng thể nói ra được bất cứ câu gì. Cô quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.

“Xin lỗi em! Vương Xán, anh không cố tình chọn ngày hôm nay đến

làm phiền em đâu. Anh vẫn luôn dặn bản thân, chúng ta đã cùng có những
hồi ức tốt đẹp là vậy, nếu anh cố gắng thêm chút nữa, chắc hẳn em vẫn yêu
anh thôi. Thế nhưng hôm nay anh mới nhận ra, trên thực tế anh là một
người tự lừa mình lừa người, vào lúc em yêu anh nhất thì anh lại do dự,
ngại ngần, bây giờ muốn quay lại thì em không còn đứng đó nữa rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.