THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 93

cũng tốt mà.”

“Mùa hè ở Thượng Hải và ở đây cũng nóng như nhau, với kiểu thời

tiết này, anh luôn có một ảo giác là mình chưa từng rời xa thành phố này.”

Lúc đó một chiếc taxi dừng trước mặt, Hoàng Hiểu Thành cho vali

vào cốp xe, quay đầu nhìn Vương Xán, bỗng dưng thu lại vẻ mặt nhẹ
nhõm, nhỏ giọng nói: “Có những lúc, anh chỉ mong mình chưa rời xa thành
phố này.”

Anh lên xe đi, Vương Xán đứng dưới ánh nắng thiêu đốt của chiều hè,

ngẩngơ nhìn chiếc xe biến mất.

Về đến tòa soạn, Vương Xán mở máy tính bắt đầu viết vài, cô vẫn còn

cảm giác choáng váng.

Được giữa chừng, cô không viết nổi nữa. Câu nói cuối cùng của

Hoàng Hiểu Thành cứ vang bên tai cô, đây có gọi là tán tỉnh không? Hình
như không giống. Hoàng Hiểu Thành mà cô biết tưởng chừng thiếu trách
nhiệm nhưng thật ra với người khác và với công việc lại rất đúng mực. Khi
hai người ở cùng nhau đều vô cùng thoải mái. Chia tay rồi Vương Xán ít
nhất cũng không có gì oán hận nữa. Cô tình nguyện ở bên bố mẹ, vui vẻ
sống, nhưng cô có thể hiểu được quy tắc đối nhân của người có gia cảnh
bình thường như Hoàng Hiểu Thành – dù sao quy tắc đó không bao gồm
cô.

Vương Xán không hề buồn rầu, cô không nghĩ là sau khi Hoàng Hiểu

Thành đến một đô thị lớn để phấn đấu thì cuộc sống của cô sẽ bị ảnh
hưởng. Nhưng thật sự thì cô đã đau khổ trong một khoảng thời gian khá
dài. Ban đầu họ đã có quãng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, thế mà khi chia
tay người con trai ấy lại đưa ra quyết định tuyệt tình như thế, thậm chí còn
không có ý nghĩ vì cô mà ở lại. Cho dù có rộng lượng đến mức nào thì cô
cũng không thể có chút hoài nghi và cảm giác mất mát. Bây giờ anh lại nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.