THANH MAI CỦA CHÀNG TRÚC MÃ CỦA NÀNG - Trang 92

hề liên lạc, cắt đứt triệt để, hơn nữa sau khi đi làm, Vương Xán cũng thay
số điện thoại.

“Hà Lệ Lệ cho anh đấy.”

Hà Lệ Lệ là bạn học cùng trường từ nhỏ đến lớn của Hoàng Hiểu

Thành cũng là bạn đại học, bạn cùng phòng của Vương Xán. Nói cho cùng
thì trước khi hai người quen biết nhau cũng là thông qua Hà Lệ Lệ. Hà Lệ
Lệ tốt nghiệp xong cũng làm việc ở Thượng Hải, được Vương Xán cho vào
nhóm bạn cùng trường nhưng hầu như không còn liên lạc với nhau nữa.
Vương Xán nhớ lại chuyện cũ, không giấu được nụ cười buồn: “Mấy giờ
máy bay cất cánh? Xem liệu có thể cùng ăn cơm tiễn anh không?”

Hoàng Hiểu Thành lắc đầu cười: “Chỉ sợ không đủ thời gian nữa, bây

giờ anh phải ra sân bay rồi!”

Anh gọi phục vụ đến tính tièn, trong lúc chờ người phục vụ đi lấy tiền

lẻ, bỗng dưng anh hỏi: “Vương Xán, có phải em đã có bạn trai rồi không?”

Vương Xán gật đầu không chút do dự. Ánh mắt Hoàng Hiểu Thành

dường như tối đi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nửa đùa nửa thật
làm bộ dạng đau buồn: “Anh cũng đoán ra từ lâu rồi, nhưng khi chính
miệng em thừa nhận, anh lại rất đau khổ.”

“Đừng đùa nữa.” Vương Xán cười rồi đứng dậy: “Hai năm trước lúc

chia tay, em đã chúc anh tiền đồ rộng mở, bây giờ vẫn là câu này.”

Hoàng Hiểu Thành lắc đầu thở dài, nhấc túi xách lên rồi kéo vali cùng

cô bước ra ngoài. Bên ngoài mặt trời vẫn kiêu hãnh trên cao, hơi nóng phả
vào mặt. Anh vừa giơ tay vẫy taxi vừa hỏi: “Vương Xán, em còn nhớ
không? Chúng ta gặp nhau và chia tay đều vào mùa này.”

Mùa hè của lần đầu gặp nhau, mùa hè tốt nghiệp và chia tay ấy, cô làm

sao có thể quên được. Vương Xán chỉ cười bối rối: “Giữ lại một chút hồi ức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.