THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 188

“Lại đây!” tôi nói.

“À, ngạc nhiên thật!” Emma thốt lên, đưa ngọn lửa của cô tới phía trên

cái lỗ. “Có lẽ đó là ‘khu đất bên dưới’ chăng?”.

“Nhưng cái lỗ bé quá”, Olive nói. “Làm sao chúng ta có thể lôi lũ chim

ra khỏi đó được?”.

“Chúng ta có thể đợi chúng chui ra”, Horace nói, rồi một quả bom rơi

xuống rất gần, đến mức làm mắt tôi hoa lên mờ tịt, hai hàm răng va lập cập.

“Không cần phải thế!” Millard nói. “Bronwyn, cậu có thể làm ơn mở mộ

của ngài Wren ra được không?”.

“Không!” Olive kêu lên. “Tớ không muốn thấy bộ xương mục của ông

ấy!”.

“Đừng lo, cô bé yêu quý”, Bronwyn nói, “Millard biết cậu ấy đang làm

gì”. Cô đặt hai bàn tay lên rìa nắp mộ và bắt đầu đẩy, và tấm nắp trượt mở
ra theo tiếng kèn kẹt chậm rãi.

Mùi bốc lên không phải thứ tôi lường đến – không phải của cái chết, mà

của hơi mốc và đất lâu năm. Chúng tôi xúm lại xung quanh và nhìn vào
trong.

“À, ngạc nhiên thật”, Emma nói.

Chương 9

Nơi đáng lẽ phải có một cỗ quan tài lại có một cái thang dẫn xuống bóng

tối. Chúng tôi cùng ngó vào trong ngôi mộ vừa mở.

“Không có chuyện tớ trèo xuống dưới đó đâu nhé!” Horace nói. Nhưng

rồi ba cú bom làm rung chuyển tòa nhà, làm các mảnh bê tông rơi như mưa
xuống đầu chúng tôi, và đột nhiên Horace leo qua bên tôi, chộp lấy cái
thang. “Xin lỗi, làm ơn tránh đường cho tớ, người mặc bảnh nhất đi đầu
tiên!”.

Emma tóm lấy tay áo cậu ta. “Tớ có ánh sáng, thế nên tớ sẽ đi đầu tiên.

Rồi Jacob sẽ theo sau, phòng khi có... những thứ đó ở dưới kia”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.