THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 157

thay vì những lời đồn thổi và suy đoán. Vậy thì chuyện là thế này.

“Tớ bắt đầu bộc lộ năng lực khi mới mười tuổi. Tớ liên tục làm cháy

giường của mình trong khi ngủ, cho tới khi bố mẹ lấy đi tất cả chăn đệm và
để tớ nằm trên một khung giường kim loại trần trong một căn phòng trống
trơn chẳng còn thứ gì có thể bắt lửa trong đó. Họ nghĩ tớ là kẻ mắc chứng
cuồng phóng hỏa và một đứa nói dối, và sự thật rằng bản thân tớ có vẻ
chẳng bao giờ bị bỏng là một bằng chứng hùng hồn. Nhưng tớ không thể bị
bỏng, điều này ban đầu thậm chí tớ cũng chẳng biết. Tớ mới có mười tuổi:
tớ chẳng biết gì hết! Đó là một việc thật kinh khủng, bộc lộ năng lực đặc
biệt mà không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình, cho dù đó là nỗi
kinh hoàng gần như toàn bộ những đứa trẻ đặc biệt đều trải qua vì có rất ít
người trong số chúng ta do các ông bố bà mẹ đặc biệt sinh ra”.

“Tớ có thể hình dung ra được”, tôi nói.

“Một ngày, như mọi người biết, tớ cũng bình thường như ai, thế rồi hôm

sau tớ cảm thấy một vết ban kỳ lạ trong lòng hai bàn tay mình. Nó đỏ rần,
phồng lên, rồi nóng rực – nóng tới mức tớ phải chạy tới cửa hàng tạp hóa và
cho cả hai bàn tay vào một thùng cá tuyết đông lạnh! Khi lũ cá bắt đầu rã
đông và bốc mùi, người bán tạp hóa lại đuổi tớ về nhà, và ông ta đòi mẹ tớ
phải trả tiền đền những thứ bị tớ làm hỏng. Đến lúc ấy hai bàn tay tớ đã đỏ
rực lên: nước đá chỉ làm tình hình tệ thêm! Cuối cùng, chúng bùng cháy, và
tớ chắc mình sắp phát điên”.

“Thế bố mẹ cậu nghĩ sao?” tôi hỏi.

“Mẹ tớ, một người cực kỳ mê tín, chạy khỏi nhà và không bao giờ quay

lại nữa. Bà nghĩ tớ là một con quỷ từ thẳng địa ngục qua bụng bà lên trần
thế. Bố tớ lại có cách nhìn nhận khác hẳn. Ông đánh đập tớ, nhốt tớ trong
phòng, và khi tớ tìm cách đốt cánh cửa, ông dùng những tấm vải bọc a mi
ăng trói tớ lại. Giữ tớ bị trói như thế nhiều ngày liền, thỉnh thoảng tự tay
cho tớ ăn, vì ông không tin tớ đến mức cởi trói cho tớ. Mà ông ấy làm thế
cũng phải, vì chắc tớ sẽ đốt ông ấy cháy đen ngay khi ông ấy cởi trói tớ”.

“Ước gì cậu đã làm vậy”, tôi nói.

“Cậu thật dễ mến. Nhưng làm thế chắc cũng chẳng ích gì. Bố mẹ tớ là

những người kinh khủng – nhưng nếu họ không phải như thế, và nếu tớ
sống với họ lâu hơn, kiểu gì rồi đám hồn rỗng cũng tìm ra tớ. Tớ nợ mạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.