THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 156

Tờ báo của Emma hạ thấp xuống thêm một chút. “Chúa ban phước cho

tâm hồn mong manh của cậu!” cô nói. “Và giờ hãy nhìn cậu xem - giết chết
những con quái vật ghê rợn đó bằng cách đâm qua tròng mắt rỉ nước của
chúng”.

“Hai”, tôi nói. “Tớ sinh vào dịp Halloween , và cho đến lúc tớ tám tuổi

bố mẹ tớ vẫn làm tớ tin rằng bánh kẹo người ta đưa cho tớ khi tớ gõ cửa nhà
họ chính là quà sinh nhật”.

“Hừm”, Emma lên tiếng, hạ tờ báo xuống thêm chút nữa. “Chuyện đó

mới chỉ hơi nhờ nhờ tối thôi. Nhưng cậu vẫn được phép tiếp tục”.

“Ba. Khi chúng mình gặp nhau lần đầu, tớ tin chắc cậu sắp sửa cắt cổ tớ.

Nhưng cho dù tớ sợ chết khiếp, vẫn có một giọng nói rất khẽ trong đầu tớ
nói rằng: Nếu đây là khuôn mặt cuối cùng cậu thấy, ít nhất đó cũng là một
khuôn mặt xinh đẹp”.

Tờ báo rơi xuống lòng cô. “Jacob, điều cậu nói...”. Cô nhìn xuống sàn,

rồi ra ngoài cửa sổ, rồi quay trở lại tôi “... thật dễ thương”.

“Đúng thế mà”, tôi nói, và trượt bàn tay trên ghế tới chỗ bàn tay cô.

“Được rồi, đến lượt cậu”.

“Không phải tớ đang cố giấu gì đâu, cậu biết đấy. Chỉ là những câu

chuyện cũ kỹ mốc meo đó làm tớ già đi đến cả chục tuổi, và thật vô tích sự.
Nó không bao giờ chịu biến đi, cho dù có bao nhiêu ngày mùa hè huyền
diệu đã chen vào giữa từ đó đến nay”.

Nỗi đau đó vẫn còn trong cô, vẫn nhức nhối sau chừng ấy năm.

“Tớ muốn biết về cậu”, tôi nói. “Cậu là ai, từ đâu tới. Thế thôi”.

Emma cựa mình bối rối. “Tớ chưa bao giờ kể cho cậu về bố mẹ tớ đúng

không?”.

“Tất cả những gì tớ biết đều là do nghe từ Golan trong đêm đó tại kho

chứa nước đá. Hắn nói họ đã đem cậu cho một gánh xiếc rong phải
không?”.

“Không, không hẳn là vậy”. Cô dịch người xuống trên ghế, giọng hạ

xuống chỉ còn là tiếng thì thầm. “Tớ đoán sẽ tốt hơn nếu cậu biết sự thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.