THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 46

“ ‘Tôi rất xin lỗi,’ bà phù thủy lại nói, rồi sau đó bà ta vung một cành cây

cáng lò chĩa vào người khổng lồ và Cuthbert tội nghiệp biến thành đá.

“Đột nhiên Cuthbert trở nên nặng trich, nặng đến mức ông bắt đầu chìm

xuống hồ. Ông chìm, chìm mãi, không ngừng chìm xuống cho tới khi nước
ngập lên tới tận cổ ông. Những người bạn động vật của Cuthbert nhìn thấy
điều đang xảy ra, và cho dù cảm thấy điều đó thật kinh khủng, chúng vẫn
quyết định mình không thể làm gì giúp ông.

“ ‘Ta biết các em không thể cứu ta,’ Cuthbert hét vọng lên với các bạn

mình, ‘nhưng ít nhất hãy tới nói chuyện với ta! Ta bị mắc kẹt dưới này rồi,
cô đơn lắm!’

“ ‘Nhưng nếu bọn em xuống đó, đám thợ săn sẽ bắn bọn em!’ chúng đáp

lại.

“Cuthbert biết chúng có lý, nhưng ông vẫn cầu khẩn chúng.

“ ‘Hãy nói chuyện với ta! Ông kêu lên. ‘Làm ơn hãy tới nói chuyện với

ta!’

“Những con vật cố hát và hét vọng tới chỗ Cuthbert tội nghiệp từ đỉnh

núi an toàn của chúng, nhưng chúng ở quá xa mà giọng chúng thì quá nhỏ,
vì thế ngay cả khi có đôi tai khổng lồ, đối với Cuthbert, những âm thanh đó
vẫn chỉ khẽ hơn cả tiếng lá xào xạc trong gió.

“ ‘Nói chuyện với ta đi!’ ông cầu khẩn. ‘Hãy tới nói chuyện với ta!’

“Nhưng chúng chẳng bao giờ tới. Và đến tận khi cổ họng biến thành đá

như phần cơ thể còn lại, người khổng lồ vẫn khẩn khoản gọi. Hết chuyện.”

Bronwyn gập sách lại.

Claire có sẽ sững sờ. “Thế là hết à?”

Enoch bật cười.

“Thế là hết,” Bronwyn nói.

“Chuyện gì mà khiếp quá,” Claire nói. “Kế chuyện khác đi!”

“Một chuyện là một chuyện,” Emma nói, “giờ thì đến lúc đi ngủ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.