THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 84

“Thôi quên đi.”

Emma suỵt bảo chúng tôi im lặng. “Nghe xem!”

Tôi có thể nghe thấy tiếng chó sủa từ đằng xa. Tiếng sủa có vẻ cách rất

xa, nhưng âm thanh trong rừng sâu truyền đi rất lạ, và khoảng cách có thể
rất sai lệch. “Chúng ta cần phải đi thật nhanh,” Emma nói. “Trừ phi tớ bảo
gì khác, từ giờ đừng ai phát ra âm thanh nào nữa – bao gồm cả cô, thưa cô
phụ trách!”

“Tớ sẽ ném một quả trứng nổ vào con chó đầu tiên lại gần chúng ta,”

Hugh nói. “Điều đó sẽ dạy cho chúng biết thế nào là săn đuổi những người
đặc biệt.”

“Đừng có làm liều,” Bronwyn nói. “Cầm một quả trứng mà không đúng

cách thì có khả năng cậu sẽ làm tất cả chúng nổ tung đấy.”

Chúng tôi lên khỏi hồ và bắt đầu quay lại qua khu rừng, Millard dò

đường bằng tấm bản đồ nhàu nát của cô Wren. Sau nửa giờ, chúng tôi tới
chỗ con đường đất Addison đã chỉ ra từ trên đỉnh tháp. Chúng tôi đứng trên
chỗ vết lún của một chiếc xe goòng cũ trong khi Millard nghiên cứu bản đồ,
xoay ngang xoay dọc nó, nheo mắt nhìn những chỗ đánh dấu nhỏ xíu trên
đó. Tôi thò tay vào trong túi quần jean của mình tìm điện thoại, cứ đinh
ninh có thể mở ra một tấm bản đồ riêng – thói quen cũ – để rồi nhận ra
mình đang bấm lên một tấm kính hình chữ nhật tắt ngấm nhất quyết không
chịu sáng lên. Tất nhiên, cái điện thoại đã chết: bị ngấm nước, không được
sạc pin, và cách trạm phát tín hiệu di động gần nhất năm mươi năm. Cái
điện thoại là vật sở hữu duy nhất của tôi còn sót lại sau tai họa trên biển của
chúng tôi, nhưng ở đây nó hoàn toàn vô dụng, một vật thể xa lạ. Tôi ném nó
vào rừng. Ba mươi giây sau tôi cảm thấy một cơn hối hận bùng lên và chạy
đi nhặt nó về. Vì những lý do không hoàn toàn rõ ràng với mình, tôi vẫn
chưa sẵn sàng vứt bỏ nó đi.

Millard gấp bản đồ lại và tuyên bố thị trấn ở bên trái chúng tôi – một

chuyến cuốc bộ kéo dài ít nhất năm hay sáu giờ. “Nếu chúng ta muốn tới
nơi trước khi trời tối thì tốt hơn nên khẩn trương lên.”

Chúng tôi chưa đi bộ được bao lâu thì Bronwyn để ý thấy một đám bụi

bốc lên trên đường đằng sau chúng tôi, cách khá xa. “Có người đang tới,”
cô nói. “Chúng ta nên làm gì đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.