THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 98

“Chúng tôi chẳng che giấu cái gì hết,” người thủ lĩnh cộc cằn nói. “Các

ngại tự đi kiểm tra xem.”

“Tao sẽ làm thế,” gã xác sống nói. “Và nếu chúng tao phát hiện ra chúng

ở đây, tao sẽ cắt lưỡi mày ném cho con chó của tao ăn.” Hắn đùng đùng
bước đi,

“Thở. Cũng. Đừng,” người thủ lĩnh khẽ thì thầm với chúng tôi, rồi sau

đó tiếng bước chân của ông ta cũng xa dần.

Tôi băn khoăn tự hỏi tại sao ông ta lại nói dối vì chúng tôi, nếu cân nhắc

tới những hậu quả đám xác sống có thể gây ra với đồng bào của ông ta. Có
thể là do kiêu hãnh, hay sự khinh miệt thâm căn cố đế với chính quyển –
hay, tôi thầm nghĩ và rung mình, có thể đám người Digan chỉ muốn có được
sự thỏa mãn từ việc tự tay giết chúng tôi.

Chúng tôi có thể nghe thấy khắp quanh mình tiếng đám xác sống đang

tản ra khắp khu trại, đá thứ nọ hất thứ kia, lật mở những tấm cửa bạt, xô đẩy
những người Digan. Một đứa trẻ thét lên, rồi một người đàn ông giận dữ
phản kháng, nhưng bị chặn lại ngay bởi tiếng gỗ đập vào xương thịt. Thật
khổ sở khi phải nằm đó lắng nghe người khác bị hành hạ - cho dù cũng
chính những người đó mới chỉ vài phút trước đã sẵn sàng xé chúng tôi
thành từng mảnh.

Từ khóe mắt tôi thấy Hugh nhổm lên khỏi cỏ khô và bò tới chỗ cái rương

của Bronwyn. Cậu ta đưa ngón tay lên chốt khóa và bắt đầu mở nắp rương
lên, nhưng Bronwyn chặn cậu ta lại. “Cậu đang làm gì vậy? cô hỏi bằng
khẩu hình.

“Cần tấn công chúng trước khi chúng bắt được bọn mình!”

Emma chống khuỷu tay nhổm dậy khỏi lớp cỏ khô rồi lăn về người về

phía họ, tôi cũng nhích lại gần hơn để lắng nghe.

“Đừng điên,” Emma nói. “Nếu bây giờ chúng ta ném trứng, chúng sẽ bắn

chúng ta nát bét.”

“Vậy thì làm thế nào đây?” Hugh nói. “Chúng ta cứ nằm im đây cho tới

khi chúng tìm ra chúng ta sao?”

Chúng tôi tụm lại quanh cái rương, thì thầm trao đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.