THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 219

tháng tôi thấy một cô nàng Do Thái ở Warsaw, tóc cô ta còn vàng hơn cả
tóc anh.”

Hắn làm ra dấu cái đầu trần của Kolya, mỉm cười, và nháy mắt.
“Mà không hề nhuộm đâu nhé. Anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu,” Kolya nói, mỉm cười đáp lại.
“Đừng có lo lắng quá,” tên Đức bảo ta. “Cậu vẫn còn trẻ. Tất cả chúng

tôi cũng đều đã có những năm tháng ngượng nghịu của mình. Vậy hãy cho
tôi biết, cậu có khá hơn anh bạn đây tí nào không?"

Ta nhìn xuống tờ báo trên tay mình.
“Tôi biết cái này là Stalin.” Ta chỉ vào từ đó. “Và đồng chí? "
“Được, khởi đầu thế là được đấy.”
Hắn mỉm cười với ta một cách bề trên, vỗ má ta, và cầm lấy tờ báo. Ta

nghĩ hắn cảm thấy ngượng vì đã nói trông ta giống một người Do Thái.

“Tốt lắm. Cậu sẽ có bạn mình đây bầu bạn ở Estonia. Một vài tháng lao

động vất vả cũng không hại gì cho ai cả. Tất cả chuyện này sẽ sớm qua
thôi. Còn cậu,” hắn nói thêm, đi xuống chỗ Vika, người cuối cùng trong
hàng. “Một đứa trẻ nữa. Cậu có gì cho tôi đây?”

Vika nhún vai và lắc đầu, không hề ngước nhìn lên, trả lại tờ báo không

đọc cho tên Einsatzkommandos.

“Phải rồi, một thắng lợi nữa cho nền giáo dục. Tốt, cả ba người các cậu

qua bên trái.”

Bọn ta gia nhập đám mù chữ đang cười nhăn nhở. Một người trong số họ

đã làm việc trong một nhà máy thép hồi trước nên những người khác đang
vây quanh anh ta, nghe anh ta miêu tả cái nóng kinh khủng và nỗi nguy
hiểm khi xoay xở với kim loại nóng chảy. Tên tố giác Markov đứng ngay
bên ngoài vòng tròn này, đang xoa hai bàn tay trần để giữ ấm, bị tất cả mọi
người phớt lờ.

“Vừa xong là Abendroth à?” ta thì thầm với Vika. Cô lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.