THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 223

"Với điều kiện tôi không đi đầu."
“Tất cả chúng ta xông ra cùng một lúc.”
“Thì vẫn phải có một người đầu tiên và một người ra cuối cùng.”
“Theo tôi thì chúng ta đợi và làm những gì chúng bảo. Chiến tranh sẽ

không kéo dài mãi được.”

“Ai nói đấy, Edik phỏng? Sao lão không chết rụi dưới địa ngục đi hả lão

già? Lão không thấy chuyện gì xảy ra ngoài đó hôm nay à? Lão vẫn còn tin
lũ lợn ấy à?”

“Nếu muốn bắn chúng ta thì chúng đã bắn rồi. Chúng là chúng muốn

những tay có chức sắc thôi.”

“Á à... lão đúng là đồ con hoang khốn nạn, lão biết chứ hả? Tôi hy vọng

là lũ con lão ỉa vào xúp của lão.”

Kolya nghiêng qua người ta để anh ta có thể thì thầm với Vika trong

bóng tối, ngoài tầm nghe của những nông dân đang chí chóe với nhau.

“Tên Einsatzkommandos đó... hắn đã ở ngay sát Chúng ta. Cô nói với

Markov là chúng ta sẽ không bắn bọn lính thường, chúng ta để dành chờ
bọn Einsatz. Vậy thì?"

Cả một lúc lâu Vika không đáp lại và ta nghĩ chắc hẳn cô bị chạm tự ái vì

hàm ý ấy, nhưng khi cô cất tiếng, giọng cô đầy vẻ trầm ngâm.

“Có lẽ lúc đó tôi đã sợ. Còn anh?”
Kolya thở dài. “Không có vẻ gì là đúng thời điểm. Bắn một tên để rồi bị

banh xác à?”

“Không. Nhưng có lẽ chúng ta đã chờ đợi quá lâu. Đó có lẽ là cơ hội tốt

nhất của chúng ta.”

Ta mới biết cô có một ngày, nhưng những lời của Vika khiến ta ngạc

nhiên. Cô không có vẻ gì là mẫu người thừa nhận sự phân vân, ấy vậy mà
cô đã dùng đến hai từ có lẽ liên tiếp nhau.

“Suýt nữa tôi đã ra tay,” Kolya vừa nói, vừa hích vai ta. “Khi hắn hỏi về

ông bà của cậu. Tôi cứ tưởng có thể hắn sẽ bắt cậu tụt quần xuống, để kiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.