THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 71

6

“Anh nện mụ ngất xỉu luôn,” ta bảo Kolya trong lúc bọn ta lê bước về

phía Bắc qua tháp đồng hồ của ga Vitebsk, hoành tráng nhất trong tất cả các
nhà ga ở Leningrad, ngay cả lúc này, khi mà đã không có đoàn tàu nào chạy
gần bốn tháng qua và những cửa sổ kính mờ đã được bít lại. “Đấm ra đấm,
nhỉ? Chưa đánh đàn bà bao giờ, nhưng lúc đó thì phải thế mới được.” Đó là
cách mà bọn ta quyết định nói chuyện, thoải mái và tự nhiên, hai thanh niên
thảo luận về một trận quyền Anh. Đó là cách duy nhất để nói chuyện. Cháu
không thể để quá nhiều sự thật len vào trong cuộc trò chuyện, cháu không
thể tự mồm mình thừa nhận những gì mắt cháu đã thấy. Cháu chỉ cần hé
cửa ra một xentimét thôi, cháu sẽ ngửi thấy mùi thối rữa bên ngoài và nghe
thấy tiếng gào thét. Cháu không được mở cửa. Cháu giữ cho đầu óc mình
tập trung vào những công việc của ngày hôm ấy, cuộc săn tìm đồ ăn nước
uống cùng cái gì đó để đốt, và cháu để dành những thứ còn lại cho đến khi
cuộc chiến kết thúc. Còi báo giới nghiêm chưa cất lên, nhưng cũng không
còn nhiều thời gian. Bọn ta quyết định qua đêm ở Kirov, ở đó ta biết mình
còn đủ gỗ vụn cho một lò sưởi ấm áp, và một nồi đầy nước sông để pha trà.
Chặng đường cũng không xa lắm, nhưng lúc này khi cơn sợ đã hết ta lại
cảm thấy mình như một ông già, cơ bắp chân ta nhức mỏi vì chạy. Bữa
sáng với viên đại tá tuyệt vời thật đấy, nhưng nó cũng khiến cho dạ dày của
ta bị dãn ra, và cơn đói đã quay trở lại. Giờ thì nó trộn lẫn với cảm giác
buồn nôn, vì ta không thể nào xua được hình ảnh bộ xương lồng ngực của
đứa bé ra khỏi đầu. Khi ta gặm cái kẹo thư viện đông cứng, ta nghĩ nó có
mùi vị như da người để khô, và ta phải cố bắt mình nuốt cái thứ đó vào.

Kolya tập tễnh bước cạnh ta, chân anh ta cũng rệu rã chẳng kém gì,

nhưng dưới ánh trăng nhìn anh ta vẫn vô tư như mọi khi, chẳng hề đeo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.