THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 72

đẳng bất kỳ ý nghĩ khó chịu nào. Có thể tâm trí anh ta thanh thản hơn vì
anh ta đã phản ứng dũng cảm, mạnh mẽ và quyết đoán, trong khi ta co rúm
người trên cầu thang tối, chờ được cứu.

“Nghe này, tôi cảm thấy là tôi... Tôi muốn xin lỗi. Tôi đã bỏ chạy và tôi

xin lỗi. Anh đã cứu tôi."

“Tôi bảo cậu chạy cơ mà.”
“Vâng, nhưng... lẽ ra tôi nên quay lại. Tôi có dao.”
“Cậu có con dao, phải rồi.” Kolya cười. “Cứ như nó giúp được cậu nhiều

lắm không bằng. Giá mà cậu nhìn thấy chính mình lúc đó, khua khoáng vào
hắn. David và Goliath, ha ha. Hắn chỉ chực ăn tươi nuốt sống cậu.”

“Tôi đã bỏ anh một mình trong đó. Tôi tưởng chúng sẽ giết anh.”
“A, chúng cũng tưởng như thế. Nhưng tôi đã bảo cậu là nắm đấm của tôi

nhanh lắm mà.” Anh ta tung vài cú đấm vào không khí, gầm gừ như một võ
sĩ: phùy! phùy!

“Tôi không phải là kẻ hèn nhát. Tôi biết lúc đó nhìn tôi giống thế lắm,

nhưng tôi không phải.”

“Nghe tôi này, Lev," anh ta quàng tay quanh vai ta, buộc ta phải đuổi

theo sải chân dài của anh ta. “Cậu không hề muốn vào trong căn hộ đó.
Chính tôi mới là thằng nhà quê ngu ngốc đòi vào bằng được. Vì vậy cậu
không nợ tôi lời xin lỗi gì cả. Và tôi không nghĩ cậu là kẻ hèn nhát. Bất kỳ
ai có một tí tỉnh táo nào cũng sẽ chạy hết.”

"Anh không chạy đấy thôi.”
Quad erat demonstrandum

[10]

,” anh ta nói, hài lòng với tiếng Latin đơn

giản của mình.

Ta cảm thấy khá hơn đôi chút về mọi chuyện. Kolya đã bảo ta chạy. Gã

hộ pháp lẽ ra đã có thể chọc một lỗ vào sọ ta dễ dàng như đứa bé chọc ngón
cái vào cái bánh anh đào. Có thể là ta đã không hành động một cách anh
hùng gì, nhưng ta cũng có phản bội đất nước đâu.

"Đó thực sự là một cú đấm cực đỉnh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.