“Alo, Tiếu Nhượng, anh bây giờ có thể lập tức đến chỗ tôi
một chuyến được không? Ừ... Chuyện rất gấp, một người bạn bị sốt,
bên ngoài đang đổ tuyết không đi bệnh biện được, làm phiền anh
đến xem một chút.”
Tiếu Nhượng bình tĩnh hỏi: “Bạn gì? Sốt như thế nào?
Quanh co thật không giống như cậu, có thể nói trực tiếp hơn một
chút không?”
Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Được,
nói thẳng với anh vậy, cậu ấy là người yêu tôi, ngày hôm qua làm –
tình quá lâu, cậu ấy đại khái là nhiễm lạnh, phía sau cũng bị thương,
bây bát đầu sốt cao.”
Tiếu Nhượng dừng một chút, “Được, tôi đến ngay đây.”
Từ Thiếu Khiêm thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại.
Tiếu Nhượng là anh họ Từ Thiếu Khiêm, chỉ lớn hơn Từ
Thiếu Khiêm mấy ngày, mẹ anh ta Từ Gia Huệ cũng chính là bác cả
của Từ Thiếu Khiêm là Cảnh sát trưởng cục cảnh sát thành phố Tây
Lâm, cha anh ta là viện trưởng một bệnh viện lớn, Tiếu Nhượng thời
đại học theo học y học lâm sàng, lên thạc sĩ lại theo học tâm lý tội
phạm, học pháp y, sau khi tốt nghiệp đến Trung tâm pháp y làm
việc —— Vừa là bác sĩ, vừa có thể phá án, kế nghiệp cả cha lẫn mẹ.
Y học của anh ta khá tốt, mặc dù cuối cùng trở thành pháp y,
nhưng mấy loại bệnh bé thương nhỏ này tìm anh ta khám bệnh
đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng cái chính là, hai người
tuổi tác tương đương, từ nhỏ đã nói chuyện hợp nhau, hơn nữa Tiếu
Nhượng tư tưởng cởi mở, tính cách bình tĩnh, Từ Thiếu Khiêm nói