biết, Từ Thiếu Khiêm giờ phút này rốt cuộc là đang diễn xuất theo
kịch bản hay là trong nháy mắt biểu lộ chân tình.
Từ Thiếu Khiêm vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy An Nham, dịu
dàng nói: Đừng đau buồn… Ngươi còn có ta.”
“…” An Nham trơ mắt nhìn mình bị Từ Thiếu Khiêm nhẹ
nhàng ôm chặt, lại hoàn toàn không biết có nên đẩy đối phương ra
hay không, thâm tình trong mắt nam nhân trước mặt, cái cảm xúc
ngày càng sâu đậm càng dày đặc này, cơ hồ khiến An Nham không
thể hô hấp.
An Nham ngơ ngác quỳ tại chỗ mặc cho hắn ôm, ngay đến
lời kịch trong kịch bản cũng quên mất.
—— Mọi người trong đoàn làm phim tập thể trợn mắt há
hốc mồm.
Nhân viên ánh sáng, nhân viên âm thanh, người quay phim,
staff, giám chế, một đám người nhìn hình ảnh hai người ôm nhau,
trong lúc nhất thời cư nhiên không ai nhớ phải dừng lại. Cho dù
người đã phục hồi tinh thần cũng không muốn xen ngang bọn họ,
đáy lòng không nhịn được sợ hãi than: từ Ảnh đế quả nhiên là phá
diễn kỹ, kỹ năng diễn xuất này quả thực trâu bò đến nỗi không phân
được thật giả!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Giang Tuyết Ngưng mới
ho khan một tiếng cắt ngang hai người, thần sắc bình tĩnh nói: “Tốt
lắm, quá tuyệt vời, tôi muốn chính là hiệu quả như này!” Nói xong
liền quay đầu về phía Trần Thư Kỳ nói: “Thư Kỳ, cô xem rõ chưa?
Cảm xúc mà Thiếu Khiêm thể hiện vừa rồi, dù là ánh mắt hay động
tác, cô đã xem hiểu hết chưa?”