hắn đột nhiên một trận khẩn trương, kịch bản trong tay bị dùng sức
nắm chặt, ngay cả sống lưng cũng có chút cứng nhắc mất tự nhiên.
Từ Thiếu Khiêm thản nhiên như không ngồi xuống bên cạnh
hắn, liếc kịch bản đang mở ra của An Nham một cái, thấp giọng nói:
“Đừng đeo kính râm đọc sẽ rất hại mắt.”
“À...” An Nham vội vàng gấp kịch bản lại, cười nói: “Tôi quá
nhàm chán nên đọc một chút.”
“Chán thì chơi trò chơi đi.” Từ Thiếu Khiêm lấy máy tính
bảng của mình ra, mở trò chơi đưa vào tay An Nham, “Còn một
tiếng nữa mới lên máy bay, cậu cứ chơi một lúc đi.”
An Nham vừa cúi đầu nhìn, lại là trò chơi chiến lược mà hắn
thích chơi nhất. Hắn sau khi chơi cảm thấy rất thú vị nên đã giới
chiệu trò chơi này cho mấy người bạn thân bên cạnh mình, không
ngờ Từ Thiếu Khiêm cư nhiên thực sự tìm chơi.
Nghĩ đến đây, trái tim An Nham không khỏi ấm áp, nhận
lấy máy tính, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“…” Từ Thiếu Khiêm có chút kinh ngạc. An Nham hiếm khi
nghe lời như vậy, mình nói cái gì liền nghe cái đó, đóng kịch bản,
cầm lấy máy tính còn chủ động mở miệng nói cảm ơn. Người này
làm sao thế? Trước kia không phải là rất thích làm trái ý người khác
sao?
Từ Thiếu Khiêm có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn về phía
An Nham, chỉ thấy An Nham đang cúi đầu nghiêm túc chơi game,
một đôi ngón tay thon dài di chuyển rất nhanh, chanh chóng đánh
chết boss cửa thứ nhất. Nhìn chữ Win trên màn hình, khoé miệng An