Từ Thiếu Khiêm thâm tình nhìn An Nham, An Nham sửng
sốt một lúc, nghi hoặc hỏi: “Anh, anh làm sao vậy?”
Từ Thiếu Khiêm phục hồi tinh thần, biểu tình bình tĩnh nói:
“Em có biết mình sống lại như thế nào không”
An Nham gật gật đầu, “Là năm đó anh lấy gen của em, chế
tạo rất nhiều người nhân bản, sau đó cấy ghép nội tạng của bọn họ
cho em, đúng không?”
Từ Thiếu Khiêm lắc lắc đầu, “Không. Những người nhân
bản bồi dưỡng lúc trước, trong quá trình đào tạo xuất hiện vấn đề,
cuối cùng chỉ còn hai người sống sót, trong đó một người khi mười
tám tuổi đã trốn khỏi phòng thí nghiệm, mà một người khác…” Hơi
dừng một chút, “Một người nhân bản khác, vẫn luôn theo bên cạnh
anh, trong mất năm virus tàn sát bừa bãi này, cậu ấy và anh cùng
nhau chạy trốn.”
An Nham kinh ngạc nói: “Nói như vậy, toàn bộ cơ quan trên
người em, đều là đến từ cùng một người nhân bản sao?”
“Đúng vậy… Gan, thận, thậm chí là trái tim, đều là anh lấy
từ trong cơ thể cậu ấy, từng bước từng bước phẫu thuật ra, cấy ghép
lên người em.”
Từ Thiếu Khiêm xoay qua, nhìn mặt trời đang dần nhô lên
nơi phía Đông thành phố, nhẹ nhàng nhắm chặt mắt, sau đó dùng
âm thanh đè nén thống khổ, từng câu từng chữ thấp giọng nói: “Cậu
ấy là người nhân bản thứ bảy anh bồi dưỡng, anh đặt tên cho cậu ấy,
là Tiểu Thất.”