nhân bản số năm thôi. Tiểu Thất cậu coi là người thân duy nhất, bị
người trước mặt này tàn nhẫn giết chết, cậu trở về chỉ là vì báo thù,
giữa cậu và cậu ta không có bất kỳ tình nghĩa gì, có chỉ là oán hận…
Cậu điều chỉnh lại một chút đi.”
“Vâng.” An Nham cúi đầu đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh,
ngồi xuống uống mấy ngụm nước. Chuyển hoán nhân vật như vậy
đích xác là rất khó, trong cùng một bộ phim, hắn đầu tiên phải yêu
Kha Ân không cần hồi đáp, sau đó lại phải oán hận Kha ÂN, thậm
chí tự tay giết chết Kha Ân, cảm xúc của hai nhân vật bị buộc trong
hai loại trạng thái cực đoan, quả thực giống như là tâm thần phân
liệt.
Từ Thiếu Khiêm thấy An Nham cau chặt mày, liền bước lại,
vỗ nhè nhẹ bờ vai của hắn nói: “Không cần nóng vội, trong cùng một
bộ phim mà phải tách ra sắm vai ba nhân vật vốn là rất khó, cậu đã
làm tốt lắm rồi.”
An Nham gục đầu xuống, hơi mất mát nói: “Kết cục bộ
phim này rất thảm, tôi rốt cục biến thành một nhân vật khác tự tay
giết chết Kha Ân, cảm thấy… có chút khó chịu.”
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Điều bộ điện ảnh này
muốn biểu đạt chính là tình yêu vô vọng như vậy. Trong bộ đầu tiên,
Tiểu Thất vẫn “tuyệt vọng yêu Kha Ân, cuối cùng lại bị người mình
yêu nhất tự tay giết chết. Trong phần hai, Kha Ân rốt cục phát hiện
mình yêu Tiểu Thất thì đã quá muộn.”
Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, quay đầu nhìn An Nham,
dịu dàng nói, “Thực ra, Kha Ân hiện tại sống cũng cực kỳ thống khổ,
để Tiểu Ngũ trở về giết hắn, câu chuyện chấm dứt ở nơi khởi đầu,
coi như là kết cục tốt nhất.”