THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 145

- Được lời như cởi tấm lòng. Vậy thì thuật lên trời có thể truyền được

không? Có thể học được không?

Tiên thổi địch cười nói:

- Rồng hổ quấn vạc, đao khuê vào miệng, giữa ban ngày mọc cánh bay

cao (21), tuy quên đời và tự cao, nhưng đối với thời thì vô dụng. Huống chi
lúc bẩm sinh vốn đã sẵn thanh cốt, khi thành hình lại giữ trọn linh cơ, tất
nhiên ngũ quan không tập thói xa hoa, chín vạc mới thành công tu luyện.
Nhưng đã trót sa xuống giếng trần, pha nhiều niềm tục, cho nên chưa thể
thoát hình biến hóa bay lên ngay giữa ban ngày. Những bậc như thế, xưa
nay đã là hiếm rồi. Đại để chỉ có những người núi sông chung đúc, hoa cỏ
kết tinh, khi đến có nguồn gốc, khi đi có duyên cớ (22), chết thì vía về dưới
đất, thần lên trên trời. Những người như thế rất nhiều. Cho nên có điều
truyền được mà không học được, cũng có điều học được lại không truyền
được. Hiện nay nhà nước vừa mới đại định, sát khí chưa tan hết, nên có thể
có biến sinh trong gia đình (23). Vương tử phải giữ tấm thân trong sáng, chí
khí tinh nhanh, cắt đặt hợp lòng người, ngôn hành đáng gương mẫu, làm
cho đời được thịnh trị, lên chốn xuân đài. Tinh hoa hưởng thụ được nhiều
thì tuổi tiên lâu dài mãi mãi, cần gì phải dùng đến phép thuật bùa dấu?
Phúc trạch nhà Lê, Vương tử được hưởng nhiều hơn cả đấy. Duy phải
phòng giữ một điều trong chỗ chăn gối mà thôi.

-----

(21)Đạo giáo có phép luyện đan làm thuốc trường sinh. Rồng hổ quấn

vạc là hình dung lúc luyện đan, "đao khuê vào miệng" là hình dung lúc
uống thuốc (đao khuê: thìa đong thuốc); mọc cánh bay cao là hình dung lúc
thành tiên.

(22)"Tới có nguồn gốc, đi có duyên cớ". ý nói: người tiên giáng thế

nguồn gốc tự Thiên Đình, đến lúc chết đi, lại trở về Thiên Đình để làm việc
Thiên Đình, không phải là sự ngẫu nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.