THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 159

Thầy bảo đem chổi về đốt, thì nghe trong ngọn lửa có tiếng kêu khóc.

Từ đó con yêu chổi mất tích.

Lại một người học trò khác nhà nghèo, đến ấp kia tìm nhà trọ. người

chủ nhà bảo rằng:

- Tôi có một tòa nhà gồm ba cái: nhà dưới, nhà giữa và nhà trên đều

lợp bằng ngói. Bên trong đồ ăn thức dùng không thiếu gì. Chỉ vì bọn ma
quấy nhiễu, tôi không dám ở, phải bỏ cả tòa nhà ấy dời đi nơi khác. Nếu
anh có thuật trừ ma thì cả tòa nhà ấy, tôi cho anh dùng, không những không
phải trả tiền thuê mà còn cần dùng đến vật gì cũng xin có đủ. Lâu nay ai
đến đây rồi cũng phải bỏ đi, bây giờ anh có dám ở không?

Người học trò ấy là người ngay thẳng, có khí phách, liền trả lời:

- Thế gian làm gì có ma? Ví bằng có ma thật thì tục ngữ có câu: "Ma

hay trêu người ốm". Ý hẳn ông sắp hết đời, nên ma mới dám quấy nhiễu
như thế. Còn như tôi thì ở xa đến đây tìm thầy học tập, chính là:

Nghìn năm một hội tao phùng,

Một niềm trung hiếu tấm lòng chẳng sai.

Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ đánh đè bẹp anh tài trong thiên hạ, đội ơn

mưa móc cửu trùng. Ma dẫu tinh ranh cũng chẳng làm gì nổi ta.

Rồi anh vui vẻ cắp sách lên nhà trên, xếp đặt chỗ nằm ngồi ở gian

giữa, an nhiên ngồi đọc sách. Chủ nhà lại sai người đến bảo rằng:

- Anh có một mình, sao chống nổi lũ ma. Đêm đến nên lánh đi nơi

khác, không thì tai vạ tới nơi đó.

Anh quát lên rằng:

- Ta không dám phạm chính, ma không thể làm gì được người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.