THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 157

Hãy để xét nghiệm dần dần xem nó là yêu gì mới có thể trừ được.

Rồi lấy một vuông khăn lụa đỏ đốt hương thư phù vào mặt khăn, đưa

cho anh học trò và dặn rằng:

- Nó đã là yêu thì những câu gì ta nói với ngươi, tất nhiên nó cũng

biết. Đêm nay con yêu đến, nếu nó có hỏi đi hỏi lại, phải kiên quyết nói là
không. Nếu nói lỡ ra thì kế ta không thể thi hành được, nhà ngươi tất phải
chết. Nên làm thơ tự tình gấp đôi mọi ngày. Đợi khi gà gáy con yêu sắp dậy
từ biệt, cầm khăn hồng này tặng nó và nói: "Tình nương, tình nương của ta,
có yêu hàn nho không? Có định cùng ta kết làm vợ chồng không? Chúng ta
nguyền ước ba sinh, há lại không có một vật gì làm tin ư? Vuông khăn
hồng này, khi ta mới sinh, có một ông quan trong ấp mừng cho. Cha mẹ lấy
làm quý báu cất kỹ để dành. Nay ta đem tặng nàng, xin đừng khinh thường,
như có ta ở bên cạnh. Đợi khi thành hôn, ta với nàng lau chung với nhau,
có sung sướng hơn không?". Bảo nó như vậy, nếu con yêu nhận lấy chiếc
khăn là phúc cho nhà ngươi.

Anh học trò bỏ khăn vào túi áo, lạy hai lạy rồi ra về.

Đêm hôm ấy con yêu vừa đến đã hỏi ngay rằng:

- Lang quân! Lang quân! Hôm nay đi đâu thế?

Anh học trò trả lời:

- Không!

Con yêu nói:

- Thiếp ở trong cửa thấy lang quân đi qua. Thiếp đi theo sau đến chỗ

cổng nhà thầy, thiếp muốn theo vào, nhưng thấy khí văn bốc lên cao vút,
lởm chởm trông rất sợ. Thiếp đứng nấp ngoài cổng để đợi lang quân. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.