THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 181

- Cùng sĩ này trong lúc đêm khuya, đường đột tới đây làm mất giấc

ngủ của người. Nếu trú ở đây tai mắt không tiện, xin hãy tạm cho về. Còn
như vị rượu hương trà, qua ba đêm vẫn còn phảng phất, há dám quên lời
xưng tạ.

Nói xong, đứng dậy xin về.

Bà chị lại mời ngồi nói rằng:

- Đại nhân sao nóng tính và hẹp hòi đến thế? Đời xưa có câu: "Nghèo

là sự thường của học trò", ngần ấy lễ cưới, nhà chúng tôi há không biết đại
nhân có một mình, kiếm đâu cho đủ? Nhưng đại nhân đã vì cha tôi gỡ khỏi
oan uổng, thì có lẽ nào chúng tôi không giúp cho em gái nên đạo vợ chồng?
Tôi cũng đã nói rõ câu chuyện cho chồng tôi biết. Đại nhân chỉ viết bốn
chữ là mọi việc đều xong hết.

Anh lại về chỗ, mỉm cười mà rằng:

- Lo liệu cho tôi đến như thế thì thân này dẫu chết cũng không quên

ơn. Nhưng duyên cớ thế nào, hãy xin nói rõ.

Bà chị rỏ nước mắt nói rằng:

- Tình thật xin thưa, không dám giấu đại nhân. Nhà thiếp không phải

là người trần mà là nhà thần. Em gái thiếp không phải con gái người mà là
con gái thần. Thân phụ thiếp có công trừ tai chống nạn, Thượng Đế có lòng
thương cho làm chủ một dãy núi. Bốn tháng trước, hai thần núi Tượng Sơn
và núi Trĩ Sơn vu cáo tội lỗi cho thân phụ thiếp. Thượng Đế trao bản án cho
động Hoa Lư xét xử. Chủ động toan nghe lời gian dối của hai thần kia. Biết
đại nhân trước kia đã từng làm chức thị thư cho chủ động Hoa Lư, rất được
tin dùng, nên chị em thiếp làm một tờ khiếu bạch, nếu được đại nhân chứng
nhận thì sự vu cáo của hai thần kia rõ ra, mà tội lỗi thân phụ thiếp được rửa
sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.