THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 197

Bấy giờ mặt trời quá Ngọ, lòng Nương như lửa đốt. Nàng ăn mặc giản

dị, trang điểm qua loa, đi đường tắt đến gần nơi ước hẹn hôm xưa. Vừa đi
vừa ngóng, đã thấy Sinh đứng ngoài cửa tam quan mắt sáng long lanh, mặt
tươi như hoa nở, hỏi nàng rằng:

- Lam Kiều cách mấy chặng đường, mà sao nàng đến muộn vậy?

Nương đáp:

- Bóng thỏ chưa tròn, đâu có lỗi hẹn.

Sinh nói:

- Từ phen găp gỡ dưới bóng cây, khác nào nắng lâu gặp được mưa rào.

Ước hẹn bóng thỏ một ngày bằng ba thu. Cuộc hẹn hò khi trước cho đến
ngày gặp lại hôm nay, ta đã thấy là quá muộn, những lo không kịp, sao còn
nói có thể lỗi hẹn được.

Nàng đáp:

- Thiếp đã nói một lời, suy bụng ta ra bụng người, có thể nói là bao

gồm hết mọi vật mọi người.

Hai người cùng cười.

Bấy giờ trời đã hoàng hôn, sắp tối, chuông chùa dóng dả từng hồi, mõ

xa đã khua lốc cốc. Hai người chưa kịp bày tỏ nỗi u hoài, không thể rời
nhau, bèn dắt tay nhau đến đền Thánh Mẫu, định trú tạm qua đêm. Vừa đến
cổng ngoài, ghé mắt nhìn vào, chỉ thấy trong đền đèn đuốc huy hoàng mà
không một bóng người. Hai người thừa hư bước vào, ngồi tạm dưới mái tả
vu.

Hai người ngồi chưa yên chỗ đã thấy ngoài cửa tiếng giày dép lạo xạo

từ xa đến gần. Đang định nép mình đã thấy một đoàn thị nữ kéo đến xúm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.