THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 38

Muỗi nhà nói với muỗi đồng:

- Trên mái ngói có nhiều khe hở. Chúng mình lên đấy mà ẩn, dẫu lửa

cháy to mấy cũng không sợ.

Dùng kế ấy, quả nhiên hai muỗi được vô sự.

Một lát sau, lại nghe tiếng chủ nhà gọi người ở bảo rằng:

- Lửa đốt vẫn chưa hết muỗi. Phải lấy lá soan, cá tươi và mai ba ba mà

hun.

Thế là khắp trong nhà khói lên nghi ngút. Phàm những khe hở đều có

khói cay khí độc lùa vào. Hai muỗi ở trong khe ngói, mắt sưng húp như quả
táo chín, đã mấy lần suýt làm mồi cho lũ kiến. Muỗi đồng vội bảo muỗi nhà
rằng:

- Bây giờ biết tính sao đây? Nếu không thì mới được no bụng đã bị

thiệt thân, anh thành ra người bất nhân mà em là kẻ bất trí đó.

Muỗi nhà khiếp thất đảm, vừa sợ vừa mê, cùng muỗi đồng tìm ra

chuồng lợn để tránh khói. Khi ấy mắt bị khói hun, trông không rõ nữa, hai
lần bay nhầm ngay vào mạng nhện, phải dùng hết sức lực mỏng manh của
mình mới thoát ra được. Khoảng một giờ sau, chúng mới tìm được chỗ đậu,
cũng chẳng còn nghĩ chi đến việc bị hơi hôi thối nhiễm vào mình. Nào ngờ
đậu chưa yên thân, bỗng thấy một đàn dơi từ trên mái chuồng lợn bay ra,
liệng vòng quanh sân. Phàm những chú muỗi nào sợ khói bay trốn ra ngoài,
đều bị biến thành những hạt sa dạ minh (2). Muỗi đồng sợ quá, chết khiếp
đến hơn một giờ. Khi tỉnh lại thì thấy lửa đã tắt, khói đã tan và lũ dơi đã về
tổ, bèn vội vàng từ biệt, vỗ cánh bay về. Khi đã hoàn hồn, muỗi đồng viết
một bức thư nhờ một con dãn đồng chuyển đến muỗi nhà. Lời thư như sau:

-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.