THÁNH TÔNG DI THẢO - Trang 50

Chu Sinh nghe xong, chạy thẳng đến phòng tây, ôm Mộng Trang khóc

rằng:

- Nghĩa vợ chồng sống chết gắn bó, sao nỡ vội biệt ly? Còn sống thì

cùng đi với nhau, chớ nỡ nào cam chịu trong cảnh cha con, vợ chồng mỗi
người một ngả.

Khóc rồi ngất lăn xuống đất.

Mộng Trang vội nâng dậy:

- Trước tạm chia sau lại hợp, đó là lẽ thường trong đời. Thiếp lo chàng

cô đơn lạnh lẽo, đã có Đồng Nhân đi theo hầu hạ, sao phải oán hận quá như
thế? Đêm qua, nghe Quốc Mẫu hạ lệnh khởi hành, thiếp trằn trọc thâu canh.
Của riêng thiếp có một lá ngọc mềm, thiếp đã đề một bài thơ tỏ ý. Giờ xin
tặng lại lang quân. Lang quân đeo luôn trong mình thì cũng như có thiếp ở
luôn bên cạnh. Vả lại ngọc này là bởi chất tinh túy của muôn hoa luyện
thành, của báu vô giá. Đeo nó thì mùa hè chống được nóng, mùa đông trừ
được lạnh. Lang quân nên giữ gìn cẩn thận. Rồi ra ta lại đoàn viên, cũng
chẳng lấy gì làm muộn. Thiếp nay hiếu nghĩa hai bề khó vẹn, theo chồng
không được, mà để chồng theo lại không nên. Chỉ mong lang quân muôn
nghìn trân trọng, giữ lấy sức khỏe, ngủ sớm lúc đêm mưa, dậy muộn khi
trời gió. Ngày vui sau sẽ còn dài.

Mộng Trang nói xong, tự tay mở túi Chu Sinh, bỏ ngọc vào trong, rồi

dứt áo ra đi.

Chu Sinh tỉnh giấc lại, chỉ trơ trọi một mình. Đốt lửa lên soi, thấy trên

ghế có một túi gấm, trong đựng mười lạng vàng. Sinh đem giấu dưới vách
nát. Lại sờ trong túi, quả nhiên có một vật dài độ hai tấc, dày ước nửa phân,
cuốn tròn như hình quản bút. Sinh mở ra xem, thấy vật ấy trắng như hoa
mai, vân như gấm vóc, sáng bóng đáng yêu, mềm dẻo khác thường. Trong
lá ngọc có đề một bài thơ tám câu, chữ viết rất tốt, đã có lực lại có thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.